Thích

20 2 0
                                    







Yamaguchi phải đến đón và lái xe cho em vào chiều hôm đó. Sau cuộc gặp với Yaku, em có cảm giác buồn nôn.

"Cậu có muốn tớ đưa đến bệnh viện không? Trông cậu nhợt nhạt quá", Yamaguchi lo lắng hỏi.

Tsukishima xua tay. "Không sao đâu. Cơn đau lúc nãy không chịu được nhưng tớ nghĩ nó đã giảm bớt rồi."

"Đã có chuyện gì vậy?"

Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra khỏi môi trước khi em đáp lại Yamaguchi.

"Tớ lại nhớ về quá khứ, một lần nữa."

Yamaguchi ậm ừ trước khi đưa mắt về phía con đường.

"Đó là khi tớ nhìn thấy những mẫu vải màu vàng kim. Đó là một ký ức rất rõ ràng."

"Cậu có nhớ mình đã nói chuyện với ai không?"

"Osamu... Tớ nghĩ vậy. Bọn tớ đang nói về việc tớ có màu sắc như thế nào..." Giọng em kéo dài, nhỏ dần.

Thay vì tiếng ậm ừ, em nghe thấy Yamaguchi tặc lưỡi.

"Vậy thì, cuộc họp thế nào?"

"Nó ổn. Tớ hơi xấu hổ vì chứng đau nửa đầu ngu ngốc đó."

"Cậu nên nghỉ ngơi đi để tớ giải quyết mọi việc từ đây."

Tsukishima quay đầu sang một bên và nhìn Yamaguchi đang ngồi trên ghế lái.

"Đó là việc của tớ, Yamaguchi. Tớ đánh giá cao lòng tốt, nhưng cậu đang đề nghị quá nhiều."

"Thì, ít nhất đó là việc tớ có thể làm cho cậu..."

Cả hai đến dinh thự trong vài phút. Vẫn nằm trên ghế xe hơi ngả ra sau, em nhích người và di chuyển khi Yamaguchi đỗ xe. Em thở dài ngao ngán khi định thần lại trước khi ra khỏi xe.

Bước vào trong nhà, mẹ nhìn em với vẻ lo lắng.

"Trông con xanh xao quá. Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" bà nhẹ giọng hỏi.

Tsukishima lắc nhẹ đầu sang một bên trước khi em nghiêng người về phía trước trao cho mẹ mình một cái ôm nhẹ ngượng nghịu.

"Con không sao. Con nghĩ con cần nghỉ ngơi." Tsukishima quay lại nhìn Yamaguchi.

"Cảm ơn vì ngày hôm nay. Cậu có thể yêu cầu một trong những tài xế của nhà tớ đưa cậu về, tớ lên lầu đây."

Với những bước chân nặng nhọc, em bước lên cầu thang. Khi gần tiến đến hành lang, Akiteru đang ở đó mặc một bộ vest lịch sự. Anh trai của em nở nụ cười hoàn hảo thường thấy với em.

"Mọi chuyện thế nào rồi?"

Em muốn nhăn mặt và đẩy tay anh trai mình ra nhưng không thể. Em đã quá kiệt sức với những gì đã trải qua. Bởi vì cho đến bây giừo, trong số tất cả những cơn đau nửa đầu mà em đã trải qua, những gì em cảm thấy hôm nay còn tồi tệ hơn.

"Vẫn ổn. Hôm nay em đã gặp bên nhà cung cấp." Tsukishima thấp giọng nói thầm.

Akiteru nhìn em nhưng rồi anh ta thở dài. "Anh đã nói với em rằng em không thể thu được gì từ việc làm đó. Em không thể kiếm được tiền chỉ từ việc bán vật dụng nghệ thuật được. Nghệ thuật không làm ra tiền."

Ánh trăng nơi bờ biểnWhere stories live. Discover now