Sóng

93 15 1
                                    







Tsukishima nhìn ra ngoài cửa sổ xe và cảm thấy kinh ngạc khi xe đi ngang qua một khung cảnh tuyệt đẹp của biển. Tay em liền nhấn nút hạ cửa kính xuống.

Khuôn mặt Tsukishima ngay lập tức cảm nhận được làn gió mặn. Đôi mắt em nhìn ra biển, giống như những mảng màu xanh khác nhau trộn lẫn vào. Biển như tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, phản chiếu xuống như có hàng triệu tinh thể hiện lên trên mặt nước.

Thật đẹp. Em lấy điện thoại ra và cố gắng chụp khung cảnh đẹp mê hồn ấy.

Thay vì cảm thấy sợ hãi, trái tim em lại bình tĩnh đến lạ. Tsukishima nghiêng đầu nhìn cảnh vật trước mắt.

Tendou là người đề nghị gia đình để em đến vùng nông thôn một thời gian. Không khí trong lành có thể giúp em giảm bớt căng thẳng đang có.

Tuy nhiên, lúc đầu Akiteru phản đối ý tưởng này. Anh ta nói rằng ở nhà có lẽ sẽ tốt hơn cho Tsukishima.

///

"Nhưng bị nhốt trong dinh thự này có thể khiến cậu ấy ngất xỉu bất cứ lúc nào, nó ảnh hưởng đến não bộ của cậu ấy nhiều hơn." Tendou bình tĩnh giải thích.

Tsukishima nhìn anh trai mình. "Em nghĩ anh ấy nói đúng, Akiteru-nii. Vùng nông thôn có thể là nơi tốt để em hồi phục sức khỏe..."

Và lấy lại ký ức của mình. Tsukishima thở hắt vì suy nghĩ đó. Em thấy may mắn vì mẹ đã giúp em thay đổi suy nghĩ của Akiteru. Anh trai em cuối cùng cũng đồng ý, nhưng kèm theo điều kiện.

"Được rồi, em có thể đi, nhưng chỉ trong hai tháng và em phải mang theo vệ sĩ mà anh chỉ định," Akiteru nói một hơi.

"Hai tháng? Như vậy không phải là quá ngắn sao?" Tsukishima cố gắng không tỏ ra quá phấn khích.

Akiteru nhìn em với vẻ khó chịu. "Chúng ta không thể để cuộc hôn nhân của em và Osamu bị đình trệ quá lâu."

Tsukishima có thể cảm thấy cơn thịnh nộ đang bùng lên trong lồng ngực, nhưng em vẫn bình tĩnh đáp lại. "Akiteru-nii, em đã nói cho anh biết lý do của em rồi mà? Kết hôn với Osamu trong tình trạng này giống như chỉ một bên yêu đơn phương sâu đậm vậy. Điều đó sẽ không công bằng cho anh ấy."

"Thế nào là không công bằng cho cậu ta nếu cậu ta muốn kết hôn với em?" Akiteru thở dài bực bội, xoa bóp thái dương của mình.

"Nếu anh ấy thật lòng yêu em, anh ấy sẽ đợi." Tsukishima đáp trả.

Ánh mắt Akiteru chợt sắc bén một chút. "Nghe này, Kei. Nếu em đang lo về ký ức của em về Osamu, thì em không cần phải làm thế. Quá khứ không quan trọng. Hiện tại mà chúng ta bây giờ đang có sẽ đảm bảo cho tương lai của chúng ta. Thế nên, hãy tập trung vào việc tạo ra những ký ức mới đi Kei".

///

Tsukishima thở dài. Em nhích người khi nhớ lại cuộc tranh cãi nhỏ của cả hai trong thư viện.

Xe đi ngang qua một thị trấn nhỏ, em nhìn thấy những cánh đồng lúa ở cả hai bên, nó dường như trải dài đến tận chân trời.

Tsukishima sẽ ở trong một ngôi nhà nghỉ nhỏ gần biển. Ngôi nhà thuộc sở hữu của mẹ em, thừa kế từ ông bà tổ tiên. Ngôi nhà được xây dựng lại từ một ngôi nhà truyền thống 100 năm tuổi của Nhật Bản, và nó vẫn giữ được dáng vẻ và cảm giác truyền thống của một ngôi nhà Nhật Bản.

Ánh trăng nơi bờ biểnWhere stories live. Discover now