19 2 0
                                    







Đôi mắt em tập trung vào con đường bên ngoài xe của họ. Tsukishima đã thấy khung cảnh thay đổi từ những cánh đồng xanh mướt quen thuộc đến những tòa nhà nổi bật của thành phố. Trời đã gần hoàng hôn, bầu trời lúc này chuyển sang màu cam. Em thường trả lời những câu hỏi của Osamu và trò chuyện với hắn ta, nhưng tâm trí của em lại để ở một nơi khác.

"Em ổn không?", Osamu bên cạnh hỏi.

Tsukishima di chuyển và nhìn về phía Osamu, người đang tập trung lái xe trước khi em quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Em ổn. Chỉ hơi mệt một chút thôi."

"Chúng ta có nên bỏ bữa tối và đi thẳng đến nhà em không?"

"Ăn tối được mà."

"Được rồi."

Sau cuộc trao đổi ngắn, Tsukishima khẽ thở dài. Mặc dù đã cố gắng đẩy ký ức khó chịu đó vào sâu tâm trí nhưng em vẫn không thể quên được cơ thể mình nóng lên và đôi môi của Kuroo như thế nào.

Em nhớ lại cảm giác chạy về nhà. Cảm giác muốn khóc không hiểu vì lý do gì. Tsukishima nghĩ rằng phản ứng của mình thật kỳ lạ. Đáng lẽ em phải tức giận với Kuroo, nhưng em lại cảm thấy buồn. Khi Yachi mở cửa, cô người hầu trẻ không khỏi cảm thấy lo lắng cho em.

Cùng đêm đó, em đã bị bỏ rơi trong tình trạng suy sụp tinh thần. Em nằm úp mặt xuống giường, chôn mặt vào gối. Em thậm chí còn từ chối ăn tối và nói rằng bản thân cảm thấy không khỏe. Tất cả những gì em làm cả đêm là ngắm cảnh ở hiên nhà.

Câu hỏi đầu tiên nảy ra trong đầu em là tại sao Kuroo lại làm điều đó. Anh ta là một người đàn ông có gia đình như em, nhưng anh ta lại hôn em như thể anh ta là người độc thân. Thế mà Tsukishima cũng hôn lại! Em rên rỉ vì suy nghĩ đó.

Sáng hôm sau, mắt em sưng húp đỏ lên. Thật tốt khi Yachi đã chuẩn bị sẵn những viên đá trong tủ đông mà lẽ ra để làm món xoài đá xay của em, nhưng em đã dùng nó để làm xẹp bớt bọng mắt để Osamu không hỏi em về mắt của mình.

Các vệ sĩ bận rộn xếp vali của em vào xe của Osamu. Tsukishima đứng gần cầu thang đá, hai tay giấu trong túi quần đùi.

Không phải là em mong đợi Kuroo đến và nói lời tạm biệt với em. Nhưng một phần nhỏ trong em muốn gặp anh ta ít nhất là lần cuối. Em thở dài.

Biển thậm chí không hề thay đổi. Nó vẫn mang một màu xanh tuyệt đẹp, giống như lần đầu tiên em đến đây. Khi em nhìn ra biển lần cuối, có gì đó trong em đau nhói.

Cuối cùng, chuyến đi nghỉ ở nông thôn của em đã kết thúc với một tâm trạng khác. Thay vì lấy lại ký ức của mình, em tạo ra những ký ức khiến nội tâm em dao động. Em tự hỏi Kuroo cảm thấy thế nào khi hai người hôn nhau. Bỗng dưng, tim em đập như điên.

"Akiteru nói rằng ngày tổ chức hôn lễ sẽ được đẩy sớm hơn."

Osamu bất ngờ trước câu hỏi của em. Hắn ta hắng giọng nhưng vẫn bình tĩnh trả lời câu hỏi.

"Đúng vậy. Có vẻ như công ty của em đang chịu thiệt hại nặng nề vì hành động của đối thủ cạnh tranh... Anh trai anh đề nghị nên dời ngày ký hợp đồng vào một ngày sớm hơn để bọn anh có thể giúp bên em gỡ lại khoản lỗ của mình."

Ánh trăng nơi bờ biểnUnde poveștirile trăiesc. Descoperă acum