Chương 23 - Dân quốc phong vân (7)

13.8K 1.4K 49
                                    

Edit: Min

Cảnh Dương lên sân khấu hát hí một đoạn "Quý phi say rượu", trên người hắn không có bất kỳ trang sức gì, nhưng giữa sóng mắt lưu chuyển lại toát lên nét dịu dàng và quyến rũ tự nhiên.

Giọng hát, động tác cùng với tư thái kia, không thể nghi ngờ chính là ông chủ Quân.

Sau khi hát xong một đoạn ngắn, Cảnh Dương xuống sân khấu, khách khứa lập tức náo nhiệt lên, kinh ngạc qua đi lại kích động thảo luận. Trình đại thiếu gia vậy mà chính là ông chủ Quân, tại sao hắn lại chạy đi làm con hát? Lại còn hát hay như vậy nữa, tại sao trước giờ chưa từng biết đến.......

Sắc mặt của Trình Gia Minh càng khó coi hơn, hắn đã nói không ra lời, cho dù trong lòng hắn không muốn tin cũng không có cách nào phủ nhận Trình Quân Hi chính là ông chủ Quân.

"Tốt lắm, tốt lắm, xem ra cậu quả thực chính là ông chủ Quân. Nhưng mà, tại sao trước đó cậu lại muốn che giấu thân phận của mình?" Ngụy Thiên Hùng hỏi.

"Hát hí khúc chỉ là một sở thích nho nhỏ của tôi thôi, tôi không dựa vào nó để sinh sống, cũng không muốn để người khác biết thân phận của tôi. Nhưng tư lệnh muốn gặp tôi, tôi không thể không......." Cảnh Dương không nói cho hết lời, nhưng ý tứ trong đó rất rõ ràng.

"Nói như vậy, là tôi không phải." Ngụy Thiên Hùng cười nói "Tôi xin lỗi cậu, cậu đêm nay cứ lưu lại......."

"Ngụy tư lệnh." Dương Vọng Khôn vẫn luôn lấy thân phận người xem ngồi bên cạnh, rốt cuộc mở miệng cắt ngang Ngụy Thiên Hùng.

Ngụy Thiên Hùng vốn là một tên tjnh trùng thượng não, vừa nhìn thấy Cảnh Dương đã bị mê hoặc đến quên mất hoàn cảnh. Giờ phút này bị Dương Vọng Khôn đánh gãy, hắn mới nhớ bên cạnh còn có một người thân phận quan trọng, quay đầu lại nhìn y.

"Cảm ơn Ngụy tư lệnh đã tổ chức bữa tiệc này cho tôi hôm nay, tôi kính anh một ly." Dương Vọng Khôn uống xong một ly rồi đứng lên nói "Thời gian cũng không còn sớm nữa, hôm nay tôi về trước, ngày khác lại đến quấy rầy."

"Nào có, nào có, tôi tiễn Dương thiếu soái." Ngụy Thiên Hùng nghe thấy y muốn rời đi, đúng lúc cầu còn không được, hắn cùng Dương Vọng Khôn có thể giao phong vào một ngày khác, lúc này không vội. Dù sao thì chuyện giữa bọn họ cũng không thể kết thúc trong một sớm một chiều, hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng để đánh lâu dài với Dương Vọng Khôn rồi.

Dương Vọng Khôn liếc nhìn Cảnh Dương nói "Hôm nay tôi đã nhìn thấy ông chủ Quân trong truyền thuyết Lê Thành, quả nhiên xuất chúng, không biết Dương mỗ có vinh hạnh có thể đưa ông chủ Quân về không."

"Dương thiếu soái, thân phận của cậu quý giá, sao có thể để cậu tự mình đưa ông chủ Quân về được, như vậy chẳng phải là đề cao cậu ta sao. Tôi sẽ tự mình sắp xếp người đưa cậu ta và người của Ngô gia ban về." Ngụy Thiên Hùng nóng lòng muốn bắt người về, và tốt nhất chính là tốt nay, sao hắn có thể để Cảnh Dương rời đi như vậy được.

Cảnh Dương không ngờ Dương Vọng Khôn sẽ đưa ra lời mời hắn về chung, hắn đã nghĩ kỹ là đêm nay muốn ở lại rồi, nếu giờ trở về, không phải là đã bỏ lỡ một cơ hội hạ độc Ngụy Thiên Hùng sao?

[ĐM/EDIT/ Hoàn] Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi (Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ