Chương 29

125 7 0
                                    

Cũng không biết vì cái gì, rõ ràng lý trí bảo mình nên từ chối.

Kết quả thần xui quỷ khiến thế nào, lại gật đầu.

Lúc hoàn hồn lại, cô đột nhiên ngẩng đầu, trong lòng rối bời.

Bộ dạng này của cô, Ngô Thế Huân có cảm thấy, cô rất không thận trọng không nhỉ?

Càng che càng lộ, cô nói thêm một câu: "Nếu như tối nay trời còn mưa nữa, em sẽ ở chỗ anh một đêm, có trả phí nhé."

Đuôi lông mày Ngô Thế Huân khẽ nhích, nhìn cô với dáng vẻ rất thưởng thức: "Nghe giọng này của em, là muốn ngủ với anh?"

Lâm Duẫn Nhi không thể tưởng tượng nổi: "Làm sao anh lại nghe ra thành ý tứ này?"

"Không phải như vậy sao?" Ngô Thế Huân phân tích rất hợp tình hợp lý, "Trước đây em ở nhà anh cũng không có trả phí ăn ở, bây giờ ở chỗ anh lại muốn giao tiền, vậy chắc chắn không phải chỉ vào ý tiền tá túc, nếu vậy thì dĩ nhiên là muốn ngủ với anh, dùng tiền mua đêm đầu tiên của anh?"

"... "

Cánh tay Ngô Thế Huân khoác lên lan can, tự nhiên buông lỏng mà nhìn cô: "Hay là em ra giá đi, anh suy tính một chút?"

Lâm Duẫn Nhi cắn răng, đạp vào chân anh một cái.

"Đau." Anh dùng ngữ khí rất khoa trương, rất không đứng đắn nói, "Nếu tàn phế là đêm nay anh không kinh doanh được đâu đấy."

"... "

Lâm Duẫn Nhi không thể nhịn được nữa, cảm thấy mình không thể thua quá thảm như vậy.

Dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, ngẩng đầu rất đứng đắn hỏi: "Hai mươi có đủ không?"

Ngô Thế Huân: "?"

Cô chạy tới trước cửa, tìm chiếc ba lô nhỏ của mình, lấy vài tờ tiền.

Quay lại thả vào trong tay anh, hỏi một lần nữa: "Hai mươi tệ, anh bán hay không?"

Ngô Thế Huân nhìn số tiền trên tay, sửng sốt hai giây, cười: "Có phải hơi ít hay không? Anh chỉ đánh giá chút tiền ấy sao?"

Lâm Duẫn Nhi bỏ hết mặt mũi của mình, đêm nay nhất định phải thắng: "Em cảm thấy cái giá này rất hợp lý. Anh như vậy, còn muốn để em ra giá bao nhiêu?"

Nói xong, đôi mắt đảo lung tung nhìn về phía địa phương mấu chốt, rất bình tĩnh, phun ra mấy chữ: "Nhìn xem, cũng không lớn."

Không khí đột nhiên yên tĩnh, mưa gió bên ngoài giống như cũng ngừng lại.

Lời cũng nói rồi, Lâm Duẫn Nhi kiên trì bổ thêm một đao: "Dùng cũng không chắc là tốt."

Mí mắt Ngô Thế Huân nhảy thình thịch đến mấy lần, anh đưa tay xoa xoa, có chút kinh ngạc.

Anh nhất thời không biết nên khóc hay cười mà nhìn xô, hỏi ngược lại một câu: "Không lớn?"

Lâm Duẫn Nhi máy móc gật đầu: "Vâng, không lớn."

Anh cúi người, nhìn thẳng cô, ngữ khí rất đứng đắn nhưng lại có chút câu dẫn, cố ý phả khí nóng vào mặt cô: "Em nói là chỗ nào?"

[Edit] Ngoan, đừng chạy! Where stories live. Discover now