Chương 13

116 7 0
                                    

Đợi một lúc vẫn không thấy cô nói lời nào, Ngô Thế Huân cũng không ép hỏi, chỉ cười: "Được thôi, cứ xem như tuổi dậy thì của em mãnh liệt hơn những người khác. Dù sao Hoa Hoa nhà chúng ta không giống người bình thường."

Sắc mặt Lâm Duẫn Nhi bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng: "Lúc đó, em đột nhiên muốn biết là một học sinh xấu sẽ như thế nào, thừa dịp mình còn trẻ muốn trải nghiệm. Không phải sau đó em trở lại chính đạo rồi sao? Cái này gọi là thành thạo điêu luyện, căng chặt có độ."

Nói xong còn nhíu mày nhìn về phía anh, chậc chậc hai tiếng: "Cái loại từ mẫu giáo đến tốt nghiệp đại học đều là học sinh tốt như anh, thực tế đơn điệu lại không thú vị, so với thăng trầm của em quả thực kém xa."

"Tương lai hồi tưởng lại, anh sẽ thương tiếc cả đời." Cô nhìn Ngô Thế Huân, một mặt vì anh cảm thấy đồng tình và tiếc hận.

Ngô Thế Huân nhẹ nhàng mỉm cười: "Em thật biết tìm mặt mũi cho mình."

Nói xong, anh đứng dậy đi ra ban công.

Lâm Duẫn Nhi vẫn ngồi trên ghế sofa nhìn hướng anh rời đi, cuối cùng dời ánh mắt về phía hoa nhài trên ban công. Ánh mắt có vài phần mê ly, tay vô thức nắm chặt góc áo.

Từ trước tới giờ cô là người lý trí, sẽ không vì bất cứ người nào, chuyện gì mà chìm đắm hoàn toàn.

Có một số việc, nếu không bị nhấc lên, lòng Lâm Duẫn Nhi sẽ quên việc đó sạch sẽ.

Giống như từ nhỏ tới lớn mình vẫn là một học sinh thành tích ưu tú, thông minh hiểu chuyện.

Chỉ khi nào nhấc lên, lại phảng phất như mới vừa hôm qua.

Lúc chạm vào tim giống như có thể chạm vào nỗi đau đó.

Ngô Thế Huân đột nhiên quay trở lại, nhìn thấy vẻ mặt buồn vô cớ của cô, mày cau lại.

Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu lên, mỉm cười khi thấy anh, lại hơi khó hiểu: "Sao anh lại trở về?"

Ngô Thế Huân cũng làm bộ chính mình không phát hiện ra sự khác thường của cô, nói: "Anh đột nhiên nhớ tới việc, chú Lâm bảo anh nghỉ hè sẽ chăm sóc cho em thật tốt. Mấy ngày trước anh tương đối bận, bây giờ lại rảnh, em có muốn ra ngoài không?"

Lâm Duẫn Nhi hơi do dự, anh nói thẳng: "Em nhanh thay quần áo khác, anh ở phòng khách dưới lầu chờ em."


Thẳng đến lúc ngồi trên xe Ngô Thế Huân lái ra khỏi biệt thư, Lâm Duẫn Nhi vẫn còn chưa phản ứng kịp.

Tốc độ xe chạy nhanh như chớp, nhà cao tầng xung quanh hóa thành hư ảnh chạy ùa ra phía sau.

Cơn gió dữ dội thổi qua, gào thét bên tai.

"Chúng ta đi đâu ạ?" Cô kẹp ngọn tóc ra sau tai, hỏi Ngô Thế Huân.

Cô nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy tóc của anh vì tốc độ chạy mà thay đổi hình dạng, khóe môi cong lên, mang theo vài phần phiêu dạt.

"Em muốn đi chỗ nào?" Ngô Thế Huân hỏi.

Lâm Duẫn Nhi suy nghĩ, nói: "Hay là, tới công viên đi?"

[Edit] Ngoan, đừng chạy! Where stories live. Discover now