Chương 4

2.6K 64 15
                                    

Loại bày tỏ qua loa lấy lệ này không phải là Quan Hề chưa từng làm, lần đầu tiên là hạng mục du lịch của công ty cô cần cấp dưới "Lữ Hành Ưu Đồ" của anh tiến hành tuyên truyền ở trang đầu các trang báo lớn.

Lần thứ hai là nhãn hiệu cô thích nhất ra mắt một sản phẩm số lượng giới hạn, cần anh sang bên nhãn hiệu đó để xã giao, đương nhiên, quan trọng hơn là cần tiền.

Lần thứ ba là cô uống nhiều, một hai phải sơn móng tay cho anh.

Lần thứ tư là cô thích một chiếc xe nhưng ba cô cảm thấy nguy hiểm nên không cho cô mua. Lần thứ năm là.... Tóm lại là rất nhiều lần, tâm trạng cô tốt hoặc là thời điểm muốn thứ gì đó đều sẽ ỏng a ỏng ẻo nói yêu anh.

Nhưng, chỉ là miệng nói thôi, loại hành động thực tế như ngày hôm nay là lần đầu tiên.

Nhưng Giang Tùy Châu nhìn những thứ trước mặt mình, thà rằng cô vẫn giống như bình thường, một giây trước ngoan ngoãn làm nũng, giây tiếp theo khi thực hiện được mục đích sẽ lập tức vui vẻ hào hứng lo cho chính mình thì hơn.

Bởi vì những thứ đồ này thật sự khiến anh thấy đau mắt.

"Túi giới hạn? Đó là cái gì vậy? Bảo bối, anh có thể đừng thực dụng như vậy được không." Quan Hề đi về phía anh, "Đến đây, em đã chuẩn bị rất nhiều quà tặng cho anh đó, mở ra xem thử nha."

Bây giờ đang ở bên trong phòng, nhưng cả người Quan Hề lại mặc một chiếc váy đen long trọng.

Cốp cốp cốp cốp -- dưới chân là một đôi giày cao gót, phát ra tiếng khi bước đi.

Tầm mắt Giang Tùy Châu nhìn lướt qua bóng lưng cô, cảm thấy mắt đã được xoa dịu đi đôi chút, vì vậy anh mới thả lỏng lại, để mặc cô kéo mình ngồi xuống ghế sofa.

"Biết tại sao lại là hai mươi tám cái không." Quan Hề tràn đầy hứng thú hỏi.

Giang Tùy Châu phối hợp đặt ra vấn đề: "Tại sao?"

"Bởi vì năm nay anh hai mươi tám tuổi đó, mỗi một món quà ở đây đại diện cho mỗi sinh nhật đã qua của anh trước đây, thật đáng tiếc khi em không thể tham dự vào quá khứ của anh, nên bây giờ em bổ sung cho anh đây."

Êm dịu, thâm tình, từng câu từng chữ không tràn đầy bản chất mạnh mẽ.

Quan Hề cảm thấy mình lại bị chính mình làm cho cảm động.

Mà Giang Tùy Châu chỉ thản nhiên nhìn cô một cái, cầm lấy chiếc hộp gần mình nhất.

Trên hộp viết "mười hai tuổi", thể hiện rằng đây là quà sinh nhật lúc anh mười hai tuổi.

Anh suy nghĩ một lúc, nói: "Trí nhớ của em không tốt lắm à, em có tham dự năm sinh nhật này."

Nụ cười trên mặt Quan Hề cứng đờ: "Có sao?"

Người Đến Bên Cạnh TôiWhere stories live. Discover now