Chương 18

11.3K 780 116
                                    

Eunbi từ nhà vệ sinh đi ra bắt gặp Hyunjin lén lút đứng một góc bên ngoài trời lạnh. Nàng từ xa nhìn qua chỗ bọn họ ngồi để chắc rằng không ai để ý bên này, mở cửa đến chỗ của hắn ta.

Điếu thuốc trong miệng Hyunjin bị người rút ra, hắn giật mình ngỡ rằng ai đó đã phát hiện, trông thấy Eunbi thả nó xuống đất, dùng đầu nhọn của giày búp bê giẫm cho tàn mới thở hắt ra một hơi.

"Sợ bị phát hiện con cháu nhà Lee hút thuốc khi chưa đủ tuổi thì đừng làm", Eunbi khoanh tay dựa vào bức tường kế bên.

Hyunjin cởi áo ngoài của mình khoác cho nàng, tiểu thư họ Han vốn đã quen với sự chăm sóc chu đáo này không lấy làm bất ngờ.

"Nhìn đám người đó hành xử giả vờ với nhau tớ thật không nuốt nổi"

"Nghe được Mark muốn đưa Jaemin đi ăn đặc sản nên cậu cố đòi mọi người hôm nay đến đây để Jeno thấy không phải à? Cố tình tạo ra cuộc gặp mặt này cũng là cậu đó Hyunjin"

Hắn ta làm gì cũng chưa bao giờ qua được mắt người con gái này, đành cười trừ.

"Cậu không thích gì anh Minhyung, anh ấy ra đi cậu là người vui nhất vì nghĩ rằng người làm gốm số một trong lớp hậu duệ nhà Lee đi rồi thì lò gốm này sẽ thuộc về gia đình bác hai. Vậy mà khi nãy còn cố tình gọi họ ngồi cùng, cậu có ý gì cứ nói đi"

Hyunjin bị vạch mặt thẳng thắn nhưng vẫn cố cứu lại chút tôn nghiêm cho bản thân.

"Anh ta có ở lại thì cũng không thuộc về anh ta, con nuôi làm sao được quản, tớ lo làm gì."

"Nhưng sẽ thuộc về gia đình bác ba, gia đình của Haechan không phải sao? Minhyung giỏi nhất, Haechan chính là xếp nhì. Ông sẽ xét việc đó mà giao cho gia đình thích hợp trong việc phát triển. Tớ lạ gì. Cậu vẫn đang sợ Minhyung sẽ về luôn và tuột mất việc quản lò gốm hả?"

Hyunjin nhìn Eunbi bật cười thành tiếng, cô gái thông minh xinh đẹp này, người đã cùng chơi với cậu từ bé. Người đã luôn nhẹ nhàng dán từng miếng băng cá nhân lên mỗi khi hắn nghịch ngợm quậy phá, người luôn từ tốn an ủi hắn khi bị bố mắng, khi ai đó chọc giận. Cuối cùng cũng chỉ nghĩ việc hắn làm là vì lợi ích cá nhân mà thôi.

"Cậu cái gì cũng nhìn ra nhưng lại đoán sai động cơ hôm nay của tớ rồi"

Nàng nghiêng đầu thắc mắc.

"Sao cậu không giận chuyện Jeno bỏ đi giữa buổi kết duyên?"

"Vì tớ biết được từ đầu nó sẽ không suôn sẻ. Có ngốc cũng nhìn ra Jeno thật sự không muốn. Còn tận một năm, cứ để cậu ấy cuồng nhiệt một trận thoả thích, sau đó khi Jaemin không còn ở đây nữa Jeno sẽ tự nhận ra người ngoài rồi sẽ đi. Cậu ấy sẽ tự biết quay về". Eunbi đều đều nói thoạt nghe thì rất bình thản nhưng thực tế lại giấu sự cam chịu đặt trong từng câu chữ.

Eunbi vì Jeno không yêu mình mà ngày xưa lòng tự trọng dâng cao muốn phản đối hôn ước, nhưng lại vì yêu Jeno nên vẫn chấp nhận chịu đựng, cũng chỉ mong đổi lại ngày hắn quay đầu sẽ thấy không ai có thể phù hợp hơn ngoài định mệnh bề trên chọn cho hắn.

Với hôn nhân định ước có thể bắt đầu không bằng tình yêu nhưng cùng gắn bó đến hết đời, sớm muộn gì cũng cảm hoá được lẫn nhau.

[NOMIN] BƯỚC QUA LẰN RANH GIỚIOpowieści tętniące życiem. Odkryj je teraz