CHƯƠNG 15: EASIER TO RUN

30 1 0
                                    

CHƯƠNG 15: EASIER TO RUN

"Off, hãy giúp tao."
Đó là câu đầu tiên phát ra từ miệng Tay khi bạn của anh cuối cùng cũng nhận cuộc gọi. Tay gọi điện thoại cho Off nhưng khoảng 20 phút sau mới gặp được, vì Off đang làm việc.
Off hoảng loạn khi nghe tiếng nức nở run rẩy của Tay trong điện thoại: "Tay? Mày đang khóc phải không? Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra?"
"New. Tao đã gặp em ấy, Off." Tay nói trong tiếng mưa gió ầm ầm.
"Bình tĩnh, Tay, làm ơn. Tao không thể giúp nếu mày cứ như thế này." Off rất lo lắng cho bạn mình. Lần cuối Off nghe Tay khóc như thế này là ở quán karaoke khoảng ba tháng trước. Và Off đã đoán đúng. Lần này cũng vậy. Tất cả là vì New.
"Đau quá, Off. Đau quá," Tay tiếp tục than vãn.
"New đã làm gì mày?" Giọng của Off đột nhiên lớn hơn. Off nghĩ chắc có điều gì tồi tệ lắm xảy ra mới khiến Tay khóc như vậy.
"Không có gì. New không làm gì cả. Tao chỉ ..." Tay thấy khó trả lời. Anh cũng không nhận thức đầy đủ lý do tại sao mình lại phản ứng theo cách này.
"Mày chỉ cái gì?"
"Tao đã chạy trốn."
"Chạy trốn?" Bây giờ Off bối rối nhiều hơn tức giận, nhưng Off vẫn cố bình tĩnh khi biết bạn mình đang rất đau khổ: "Ai làm gì mày? Ở đâu? Tại sao?"
"Tao chỉ ... biết chạy."
"Tao đã nhìn thấy em ấy, Off. Cuối cùng tao cũng gặp em ấy. Nhưng ..." Tiếng nức nở làm cho Tay khó thở: "Nhưng em ấy đã ở với một cô gái."
"Một cô gái?" Cuối cùng Off cũng hiểu tại sao Tay lại hành động như vậy.
"Mày có biết mối quan hệ của cô ấy với New như thế nào không?"
"Có lẽ là bạn gái mới của New." Tay nói với sự bực bội.
"Tại sao điều đó lại quan trọng, Tay?" Bây giờ Off đã bình tĩnh và đang thách thức cảm xúc của Tay: "Tao nghĩ mày đang cố gắng để hàn gắn tình cảm với người bạn thân nhất của mày?" Off nhấn mạnh vào những từ cuối cùng.
Tay xấu hổ về điều đó nhưng nỗi đau vẫn lấn át anh: "Tao cũng không biết nữa, Off. Tao chỉ đau thôi."
"Vì vậy mày cần phải nghĩ lại kết luận này một lần nữa. Mày còn thấy gì nữa không?" Off cố gắng tìm hiểu thêm tình huống để đánh giá làm thế nào đối phó với nó.
"Họ thật ngọt ngào. Họ ôm nhau rất chặt. Và họ đã đi vào nhà cô ấy."
"Chỉ có như vậy?" Giá như Tay có thể thấy mắt của Off lúc này.
"Mày chạy trốn vì thấy người bạn thân nhất của mình ôm một cô gái? Đây có phải là lần đầu tiên mày thấy New ôm một người phụ nữ?"
Tay tiếp tục khóc lóc nhớ lại khoảnh khắc mở ra trước mắt anh. "Một giây đó quá dài. Tao không biết. Tao cảm thấy ... cảm thấy ..." Lại một lần nữa Tay không nói nên lời: "Tao ... tao không biết nữa. Tao cần rời khỏi đây ngay bây giờ."
Off biết chính xác tại sao vì một lý do đơn giản là 'New ôm một cô gái vô danh' mà Tay lại hành động như vậy
"Tao đã nói gì với mày?" Off muốn nói rất nhiều nhưng rồi quyết định im lặng. Ngay bây giờ Tay cần hỗ trợ, vì vậy
phải nắm rõ tình hình, đây không phải lúc chửi Tay ngu ngốc.
"Tại sao mày không gọi một chiếc taxi đến khách sạn?" Off đề nghị.
"Đây là một con đường rất vắng vẻ. Không có nhiều xe đi qua." Tay vừa nói vừa nhìn quanh. Khu vực này tương phản hoàn toàn với trung tâm thành phố bận rộn. Nó gần giống như vùng nông thôn, hai bên đường là những ngôi nhà đã cũ. Điều duy nhất gây ồn ào là tiếng mưa rơi trên mái tôn. Tay đã chạy đi quá xa để lạc đến nơi này.
"Và tao đã làm mất ví của mình."
Off đã cố tự chủ để không cười vào sự bất hạnh của Tay.
"Tao bị kẹt ở đây. Chân tao đang bị chuột rút." Tay tiếp tục than van.
"Mày đã chạy bao lâu rồi?"
"Kể từ ... ừm ... 4 tiếng." Tay miễn cưỡng trả lời câu hỏi. Anh biết nó nghe có vẻ ngu ngốc.
"Cái quái gì thế, Tay. Sao mày không chạy luôn 5 tiếng?" Off nói với sự pha trộn giữa quan tâm và kích thích.
------
Tay ngây người nhìn cánh cổng mà New bước vào khoảng hơn 10 phút. Sau đó anh quyết định rời khỏi nơi này. Ban đầu, anh vô thức bước đi như một thây ma, rồi cuối cùng tăng tốc độ, chạy đến khi đuối sức dừng lại để thở.
Không quen thuộc với đường phố Hat Yai, Tay chỉ muốn chạy càng xa càng tốt, xa khỏi cái nơi gây ra nguyên nhân nỗi đau của mình. Nước mắt bắt đầu rơi khi anh chạy. Anh không đếm được vô số lần anh va vào ai đó hoặc vấp phải thứ gì đó; Anh chỉ chạy mà không ngoảnh lại. Anh cố chạy cho đến khi chân đau hơn trái tim. Nhưng không bao giờ được.
Tay dừng lại khi đôi chân không thể chạy được nữa. Nỗi đau trong lòng vẫn lớn hơn nỗi đau ở đôi chân.
-----------
"Mày có biết mình đang ở đâu không?"
"Tao đang ở ngoài một quán mì nhỏ trên một khu phố yên tĩnh."
"Bên ngoài? Trong cơn mưa lớn đó?"
"Trời không có mưa." Tay nói dối, mặc dù anh đã ướt đẫm trong cơn mưa lạnh. Dù sao nó cũng không quan trọng, bởi vì dưới mưa có thể che đi nước mắt của anh.
"Tay, mày biết tao có thể nghe tiếng mưa rơi không?"
Tay không cãi nhau nữa. Anh biết điều đó là vô ích. Anh im lặng vài phút trước khi cầu xin bạn mình.
"Off, tao cần mày ngay bây giờ. Tao không biết phải làm gì."
Off cũng không biết. Off cố gắng hết sức nghĩ ra một kế hoạch đưa bạn mình ra khỏi nơi đó trước khi điều tồi tệ hơn xảy ra với Tay.
"Tao không thể bay đến đó ngay lập tức, Tay." Ngay cả khi Off làm thế cũng đã quá muộn. Tay sẽ chết vì nỗi đau của mình và chỉ có Phật mới biết Tay sẽ gặp thêm xui xẻo gì nữa.
"Nhưng tao có người quen ở Hat Yai có thể giúp mày." Cuối cùng Off cũng nghĩ đến một người bạn cũ sống ở thành phố đó. Off không chắc liệu cậu ta có thể giúp Tay vào lúc này không. Nhưng Off quyết định thử một phen. Đã lâu lắm rồi họ không nói chuyện, nhưng Off tin bạn mình sẽ luôn sẵn sàng giúp đỡ.
"Mày có thể hỏi những người xung quanh địa chỉ chính xác được không?"
"Uhm. Được rồi." Tay nhìn quanh đại lộ trống trải tìm một người hỏi thăm.
"Tao sẽ hỏi bà chủ tiệm mì."
"Được rồi ngay lập tức nhắn tin vị trí của mày cho tao, sau đó tao sẽ gọi cho bạn tao giúp mày."
"Off, xin đừng nói với ai. Tao không muốn người khác lo lắng."
"Đừng lo lắng người khác nghĩ gì. Điều quan trọng nhất bây giờ là sự an toàn của mày."
Tay tiếp tục khóc khi mưa như trút nước.
"Tay? Chỉ cần ở lại đó, được không? Tìm một nơi an toàn trong khi tao gọi giúp đỡ."
------
"Nong, cậu đã ở đó được một lúc rồi. Tại sao không vào trong một lúc?" Người phụ nữ lớn tuổi chủ quán mì mời Tây vào tạm trú tránh cơn mưa.
Sau khi hỏi địa chỉ nơi này, Tay được người phụ nữ tốt bụng giữ lại, bà nghĩ chàng trai trẻ này có lẽ đang có một ngày khó khăn.
"Uhm. Cảm ơn, P '...." Tay nhận lời mời của người phụ nữ khoảng hơn 50 tuổi này.
Anh ngồi xuống bàn gần lối ra vì không muốn gây thêm bất tiện cho chủ quán, sợ làm ướt tiệm của bà. Tay chỉ ngồi đó run rẩy, chờ đợi sự giúp đỡ từ bạn của Off.
Anh muốn gọi cho Off để kiểm tra thông tin nhưng pin điện thoại của anh đã hết.
Tay tiếp tục run rẩy, đó là sự kết hợp giữa cảm giác lạnh lẽo từ bộ quần áo ướt đẫm, từ sự mệt mỏi do nỗi đau thể xác và cảm xúc gây ra.
"Ở đây, có một ít mì nóng." Người phụ nữ lớn tuổi bưng một bát mì nóng hổi để trước mặt Tay. Bà mỉm cười và trấn an anh: "Đừng lo, không có tính tiền cậu đâu."
Tay không ngần ngại thưởng thức bữa ăn đầu tiên trong ngày. Chỉ trong vài giây, anh đã ăn được nửa bát.
Người phụ nữ nhìn anh đề nghị: "Nếu cậu muốn ăn thêm chỉ cần nói với tôi."
"Nhưng P '..." Tay muốn ăn thêm vì mì rất ngon nhưng không muốn lạm dụng lòng tốt của bà.
"Đừng lo, hôm nay chúng tôi đã nấu quá nhiều, và cậu dường như rất đói." Người phụ nữ đem đến cho Tay hai bát mì nữa.
"Cậu không phải người ở đây, phải không?" Bà ngồi đối diện nhìn Tay.
"Bangkok." Tay nói khi trong miệng vẫn đầy thức ăn.
Anh đã ăn xong bát mì thứ hai. Nơi này trông cũ kỹ nhưng mì là một trong những món ngon nhất anh từng thử. Món mì được nấu bằng tình yêu giống như cách bà của anh nấu vậy đó. Nhưng tất nhiên, mì của bà vẫn ngon hơn một chút.
"Cậu đang gặp vấn đề về tình cảm?" Người phụ nữ hỏi khiến Tây nghẹn ngào. Anh lập tức cầm lấy ly nước uống vội.
"Tôi xin lỗi. Tôi chỉ phỏng đoán. Những người khóc nhiều như cậu đều khóc vì buồn hoặc vì đau lòng. Vì cậu không ở đây, nên tôi cho là không phải là vì buồn."
Không biết trả lời thế nào, Tay nhìn xuống bát mì thứ ba của mình, anh ăn từ từ cố gắng rũ bỏ sự lúng túng của mình.
Tay là một người rất dễ đoán. Người phụ nữ này là người thứ ba trong ngày nói về anh và cuộc sống cá nhân của anh.
"Vì vậy, cậu đã chạy trốn?"
Tay chậm rãi gật đầu mà không nhìn bà.
"Chạy trốn cảm thấy tốt phải không? Chạy trốn luôn dễ dàng khi muốn thay thế nỗi đau bằng một thứ gì đó tê liệt." Bà bắt đầu đưa ra lời khuyên dù không được chàng trai trẻ yêu cầu: "Nhưng chạy trốn không giải quyết được gì, nong."
"Chắc chắn, nó làm cậu tê liệt vì đau nhưng điều khiến mình đau vẫn còn đó, để chờ đợi, để đánh trả. Và một khi cảm giác tê liệt đó mất đi, nỗi đau sẽ quay trở lại gấp mười lần. Nó sẽ hủy hoại cậu và khiến cậu phẫn nộ với cả thế giới. "
"Khi liên tục chạy trốn, cậu sẽ trở thành một người sợ yêu, sợ phải đầu tư vào bất cứ điều gì, vì cậu sẽ bị ám ảnh bởi nỗi sợ tiềm ẩn khi nó mất đi."
"Đừng để đến lúc cậu cố gắng che giấu vết sẹo của mình quá nhiều mà đánh mất cả bản thân mình."
Người phụ nữ đi khỏi, để Tay một mình suy nghĩ một số việc vặt xung quanh cửa tiệm trống trải.
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi cần phải đóng cửa tiệm ngay bây giờ. Tôi có một gia đình đang đợi. Cậu có muốn đi đến nhà của chúng tôi không? Nhà của tôi không rộng nhưng có thể cho cậu một chỗ ngủ vào buổi tối." Người phụ nữ vui vẻ đề nghị.
"Cảm ơn, P '. Nhưng sẽ có một người bạn đến đón tôi ở đây." Tay mỉm cười trước sự hào phóng của người lạ.
"Ồ được rồi. Tôi sẽ để một chiếc ghế bên ngoài cho cậu ngồi, được chứ?" Bà vỗ lưng anh.
Người phụ nữ kéo cánh cửa sắt cũ xuống. Tay nhanh chóng giúp đỡ bà. Đó là điều tối thiểu anh có thể làm để trả ơn lòng tốt của bà.
"Đừng lo lắng. Nơi đây tuy tối và yên tĩnh nhưng rất an ninh. Mọi người nói chung là tốt bụng." Bà chủ nói, rồi lấy chiếc ô của mình đưa cho Tay.
"Cảm ơn, P'. " Tay lịch sự khước từ.
Tay ngồi ngoài cửa hàng nhìn chằm chằm khung cảnh không có gì đặc biệt. Suy nghĩ của anh vẫn còn lộn xộn, anh nhớ rất nhiều điều cảnh báo của Off, nhớ cảnh anh chứng kiến trước đó, và nhớ tất cả lời khuyên anh nhận được từ những người gặp ngẫu nhiên trong suốt cả ngày dài.
Nhưng dù cho tâm trí anh ở nơi nào nó vẫn luôn quay trở lại khuôn mặt của một người, vừa là nguyên nhân vừa là phương thuốc chữa lành mọi nỗi đau của anh.
New Thitipoom.
LEE: Mấy bạn có đoán được người bạn của Off ở Hat Yai là ai không?

FRIENDS WON' T LOVE ME LIKE YOU (Hoàn)Where stories live. Discover now