Chương 10: Thăm dò Thanh Ngọc (1)

5.5K 206 8
                                    

 Mấy ngày qua trời đổ mưa mát rượi. Sang đến trung tuần tháng bảy, mưa ngớt dần, trời hửng nắng.

Trên đường phố Đông Kinh, một chiếc xe ngựa nhằm hướng hoàng cung thẳng tiến. Chiếc xe được trang trí đơn giản nhưng đẹp mắt, bốn phía phủ vải dày in hình hoa cúc, phía trước là một lớp rèm mỏng màu xanh lục. Ngồi phía trước xe, người phu xe vừa cầm cương vừa nghêu ngao hát một bài hát dân ca xứ Nghệ. Xe ngựa đi đến trước cửa Đoan Môn thì dừng lại. Tấm rèm mỏng khẽ lay động, rồi từ trên xe, một thiếu nữ xinh đẹp nhón chân bước xuống. Vừa trông thấy nàng ta, đám lính canh cổng vội buông kiếm cười chào.

"Thì ra là tiểu thư Chi Lan." Đội trưởng đội lính canh chủ động bước lên nói. "Lâu rồi không thấy tiểu thư vào cung thăm thái hậu, chị Cẩm Tú thi thoảng lại nhắc đến tiểu thư đấy."

Ngô Chi Lan nghe vậy chỉ cười. Quang Thục hoàng thái hậu là cô của nàng ta. Thuở còn nhỏ, nàng ta thường hay theo cha mẹ vào cung, tuổi của nàng ta và hoàng thượng lại xấp xỉ nhau nên hai người họ rất thân thiết. Vài năm qua đi, chuyện triều chính phức tạp, biến loạn triền miên, thành ra Ngô Chi Lan và Tư Thành ít có cơ hội gặp mặt hơn. Nếu Ngô Chi Lan nhớ không lầm thì kể từ khi hoàng thượng được cải phong thành Gia vương, nàng ta mới gặp ngài và thái hậu một lần.

Hay tin Ngô Chi Lan vào cung, lão nội thị tên Vũ Lương Thiện nọ bèn chạy ra đón. Hai người họ đi qua một hành lang dài, vượt qua khu vực điện Kính Thiên, chẳng mấy chốc đã đến phía trước cung Trường Phúc. Nhác thấy một mệnh phụ đang đứng trước sân và làm vài động tác kì dị, Ngô Chi quay sang thắc mắc với lão:

"Rốt cuộc thái hậu đang làm gì vậy ạ?"

Trong ấn tượng của nàng ta, thái hậu nếu không nghỉ ngơi trong cung thì cũng vào phật đường cầu niệm, chưa bao giờ lại chạy ra sân rồi huơ chân múa tay như thế này.

"Thái hậu đang tập dưỡng sinh." Cách trả lời của Vũ Lương Thiện cũng mơ màng như cách mà lão hay kể chuyện cho đám hậu bối nghe

Ngô Chi Lan càng cảm thấy khó hiểu hơn:

"Dưỡng sinh?"

"Lão cũng không rõ, chỉ biết tiểu thư ấy gọi như thế."

"Tiểu thư Hoàng Lan? Là ai thế ạ?" Ngô Chi Lan nhăn mặt lại. "Lão Thiện ơi, lão đừng ăn nói nhát ngừng nhát đoạn nữa được không?"

"Tiểu thư Hoàng Lan là người trong dân gian, được bệ hạ ưu ái nên cho phép ở lại trong cung. Tính cách của nàng ấy hiền hòa, thiện lương nên cũng rất được lòng thái hậu. Hầu như chiều nào thái hậu cũng cho gọi tiểu thư tới hầu chuyện. Giờ người trong cung Trường Phúc đều quen mặt nàng ấy cả rồi."

Tính Vũ Lương Thiện vốn kiệm lời. Lão rất ít khi nói nhiều như thế, ngoại trừ những lúc lão kể chuyện cổ tích.

"Vậy bệ hạ ban cho nàng ta phân vị gì ạ?"

"Tiểu thư Hoàng Lan từ chối trở thành phi tần, đến nay vẫn không rõ danh phận sống trong Nhữ Hiên các."

Bước chân của Ngô Chi Lan hơi sững lại. Một người con gái dám từ chối danh phận của hoàng thượng ban cho, rốt cuộc kiêu ngạo, thanh cao hay quá ngu xuẩn đây?

Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] -Ánh Tuyết Triều DươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ