[KrisTao][SA] "Cậu chủ a~ Chậ...

By TranNgan11

165K 10.2K 281

CHÚ Ý: ĐÂY LÀ BOY’S LOVE, AI KHÔNG CHẤP NHẬN ĐƯỢC VUI LÒNG CLICK BACK ^^ Author: Black Angel(phương... More

Chap1:Em có thể làm tất cả vì cậu chủ!Kể cả là nhảy vào nước sô để nguội
chap2:"SM? LÀ GÌ VẬY CẬU CHỦ?"
Chap3:Cậu chủ!Người hầu nào của cậu cậu cũng dụ dỗ hết vậy hả?
chap4:"Gì cơ ạ? Cậu chủ đi xem mặt ấy ạ?"
chap5:Tôi có tư cách gì á?Tất nhiên với tư cách là người hầu của cậu chủ rồi!
Chap6:"Cậu chủ sẽ đi Mỹ thật sao?"
Chap7:Em làm chuyện đó với cậu chủ thì cậu sẽ cho em theo chứ?
chap8:Tôi thực sự rất muốn làm việc ở đây.Xin anh hãy giúp tôi ạ!
chap9:"Tôi thích gì nhất á? Tôi thích nhất là cậu chủ của tôi!"
chap10:"Đây chẳng phải là người hầu riêng của Ngô Diệc Phàm sao?"
chap11:"Rốt cuộc đây là mối quan hệ gì vậy?"
chap12:Nếu đã làm việc không tốt,thì trực tiếp hay gián tiếp cũng như nhau thôi
chap13: " Một ly cocktail SnowBall nhé? Tôi mời."
chap14: "Mau lên! Cậu chủ về rồi!"
chap15:" Ngoan ngoãn như vậy, chắc chăn là phải có quà rồi."
chap16:"Mối quan hệ giữa chủ nhân - người hầu vô cùng đặc biệt"
Chap18: "Hắn ta thích cậu đó!"
chap19:"Ngươi không xứng đáng làm người hầu của ta!"
chap20:"Đêm nay chỉ là của hai chúng ta thôi..."
chap21
chap22
chap23
chap24
chap25
chap26
chap27
chap28
chap29
chap30
chap31
chap32
chap33
chap34
chap35
chap36
chap37
chap38
chap39
chap40
chap41
chap42
chap 43
thông báo
[End][Chap 44][KrisTao][SA] "Cậu chủ a~ Chậm lại đi!"
[Phiên ngoại 1][KrisTao][SA] "Cậu chủ a~ Chậm lại đi!"
[Phiên ngoại 2][KrisTao][SA] "Cậu chủ a~ Chậm lại đi!"
[Phiên ngoại 3.1][KrisTao][SA] "Cậu chủ a~ Chậm lại đi!"
3.2 Phiên ngoại: Ai cũng đều hạnh phúc

chap17 : "Cậu kia...Ai cho cậu ngồi đây?"

2.7K 183 3
By TranNgan11

Tự do~ Muôn năm!

Đi giải ngố thôi nào!!
.
.
Điểm đến: Không biết.

Ta không phải lạc đường, chỉ là không biết đi đâu về đâu thôi. Đường sá to rộng như thế, quay tứ phía đâu đâu cũng toàn người là người, chật như nêm, không thể trách Đào Đào ta ngốc nghếch không biết đường được. TwT

Này này mấy cái người kia, nhìn cái gì mà nhìn? Bộ chưa thấy ai cầm bản đồ bao giờ à? Thành phố to như thế, người lại đông như thế, có thánh mới biết đường a~ Ta lại hầu như chẳng bao giờ ló mặt ra đường, biết sao được, tất nhiên là phải cầm bản đồ rồi. =.= Chúa ơi, Phật tổ Như Lai ơi, Đức mẹ Maria ơi, Bồ Tát ơi, Đào Đào con biết đi đâu bây giờ? Bị tống cổ ra khỏi nhà chủ giữa ban ngày ban mặt,vào lúc sáng sớm tinh mơ con gà gáy như thế, ta chính là từ sáng đến giờ chưa có gì bỏ bụng nha!

Rột rột….

A~ Đang đói a~ Kiếm gì bỏ bụng đã.

Con mẹ nó, rốt cuộc ở cái thành phố này có cái khỉ gì mà người sống lúc nhúc như thế. Đồ ăn cái gì cũng đắt đỏ, nhìn đâu cũng thấy Café sang chảnh, Shop hàng hiệu, Nhà hàng 5 sao,… Cái ví tiền của ta biết phải làm sao? Thực ra ta cũng muốn ăn mì tôm lắm chứ nhưng mà hôm nay rõ ràng là một ngày siêu siêu đặc biệt a~ Quản gia Dương và đồng bọn rõ là keo kiệt, thực đáng ghét. Còn chưa đòi được bánh kém và quà đã bị tống cổ đi như thế này, xui xẻo a~ Ít ra cũng phải đợi ta đòi được cái bánh đã chứ, đói mờ mắt rồi. =.= Bất quá ta sẽ vào một nhà hàng 5 sao bậc nhất thành phố này, gọi bao nhiêu là món ngon, càng đắt tiền càng tốt, ăn cho vỡ bụng, sau đó sẽ giả vờ lịch sự đi vào nhà vệ sinh, cải trang rồi trốn đi mất…..

Thôi đi Đào Đào, ngươi đói quá hóa điên rồi. =.=|||
.
.
.

‘Dodo SweetCake’ là một cửa hàng bánh ngọt nho nhỏ, nằm khuất sâu trong một con hẻm cũng nhỏ nốt. Bây giờ cuộc sống phát triển rồi, thứ gì cũng có, có tiền mua là được. Nhiều cửa hàng quán xa cứ đua nhau mọc lên như nấm, các thể loại quảng cáo biển hiệu đủ cả, nhất là đều chiếm chỗ đẹp như ngoài mặt đường. Tất nhiên là thế rồi, không làm ăn ở những nơi đông người qua lại, trang trí hàng quán cho thật đẹp mắt, biển quảng cáo lấp lánh ánh đèn LED thì làm sao có thể câu khách được. Đằng này, ‘Dodo SweetCake’ lại ở tít bên trong con hẻm nhỏ và sâu như thế này, chính là chỉ câu được khách hàng như ta – ham rẻ và viêm màng túi.

‘Dodo SweetCake’ nhìn qua trông rất đơn giản, biển hiệu lại không trang trí cầu kì, nói chung là chỉ có ruồi muỗi bay qua bay lại. Nếu mà ta có tiền ta cũng vểnh đuôi đi qua ấy chứ, nhưng mà nếu là nếu và bây giờ là bây giờ. ‘Dodo SweetCake’ a~ Mau chào đón khách sộp đi nào~~ TwT

Khi đẩy cửa bước vào, tiếng chuông leng keng trên cửa kêu rất vui tai. Vào bên trong mới thấy được sự mới lạ. Bên ngoài có hơi sơ sài nhưng bên trong cửa hàng thì được trang trí khá đẹp mắt. Tường sơn màu hồng pastel làm nổi bật bộ bàn ghế màu trắng, trên bàn là lọ hoa hồng nho nhỏ nhìn thực đáng yêu đi.
Đặc biệt là ở đây khá yên tĩnh, không ồn ào náo nhiệt như trên đường phố. Ta thích a~

Chọn một bàn và ngồi xuống, ta láo liên nhìn xung quanh. ‘Tiểu nhị’ đâu? Không thấy ánh hào quang chói lóa của vị khách sộp này sao? Làm ăn như thế này thực không chuyên nghiệp gì, đợi cả nửa ngày thế này, khách hàng có mà cong đuôi bỏ chạy mất. Bảo sao quán vắng vẻ, chủ quán có lẽ cũng quen cái cảnh ngồi đếm ruồi bay qua…

Ta cầm tờ menu đập bốp xuống bàn. “Làm ăn thế đấy!” Ta nói với âm lượng cũng vừa vừa thôi, nhưng cừa hàng nhỏ lại vắng, lời nói bị vọng lại, thập phần to hơn. Từ “thế đấy!” bị vọng lại đến những 5 lần T.T
.
.
.

“Cậu kia…Ai cho cậu ngồi đây?” Giật cả mình! Một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng ta làm ta sởn gai ốc. Sát khí đang vây quanh, thực vô cùng đáng sợ. Giống như trong mấy bộ phim ma, nhân vật chính khi quay đầu lại sẽ nhìn thấy một con dao đang tiến về phía mình, hoặc một con ma đang lơ lửng với toàn thân be bét máu… Aaa~ Không dám nghĩ nữa…

“Ôi mẹ ơi!” Đằng sau lưng ta là một chàng trai nhỏ nhắn đáng yêu nhưng đôi mắt lại to thực là to đang trừng trừng nhìn về phía ta đầy sát khí. Đeo tạp dề, là đầu bếp sao? Cầm bút và menu, nhân viên à? Cầm cả máy tính, thu ngân chắc?
Từ đó đi đến kết luận: CHỦ QUÁN. Công ty một thành viên là đây sao??

“Cậu là ai?” Từ đôi mắt to chẳng thấy con ngươi màu đen đâu toát ra một cái nhìn đầy sát khí. Đôi mắt chứa hai con dao bầu như muốn chém ta ra làm trăm mảnh ấy. Ôi~ Tấm thân bé nhỏ của ta… T.T

“À…là khách….là…là khách thôi….”

“Ăn gì?” Mắt To vẫn không chút biểu cảm, trừng mắt không có chút hòa khí. Đây gọi là giết người không dao a~ Mẹ ơi cứu Đào Đào, cậu ta đáng sợ quá!

Ta vội vơ lấy tờ menu trên bàn vừa bị đập không thương tiếc, liếc từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, xoay 360 độ… Menu thực vô cùng phong phú! Cái gì cũng có nha. Cupcake, Tiramisu, Mousse, Caramel,.. có cả Cappuccino, Expresso, Matcha,… Thực chỉ muốn nhai luôn cái menu a~ Ngon chết ta mất! Mắt To vẫn kiên nhẫn đứng chờ ta ngắm nghía Menu đến chán chê mê mỏi.

“Cho tôi ly nước lọc!” Ta hùng hổ đập Menu xuống bàn một lần nữa.

Mắt To nhìn ta với ánh mắt ‘ta khinh’ , nhíu mày một cách khó chịu. “Vậy mời cậu đi cho.”

“A~ Sao lại đối xử với khách hàng như thế a~?” Khách hàng là Thượng Đế! Khách hàng là Thượng Đế!! Là Thượng Đế!!! Có hiểu hay không?? Hả hả hả????

“Nguyên tắc của cửa hàng chúng tôi là như vậy. Mời cậu đi cho.” Mắt To vẫn từ tốn đáp. Dám đuổi ta đi a~ Hôm nay là cái ngày gì thế không biết. T.T Đi đâu cũng bị hắt hủi thế này. Chính là đã bước ra khỏi nhà bằng chân trái đây mà. Không ai thấy Đào Đào đáng thương sao?? TwT

“A~ Được rồi được rồi. Tôi gọi món là được chứ gì!” Ta hoảng sợ trước thái độ nghiêm túc của Mắt To, vội vàng vớ lấy tờ Menu, liếc ngang liếc dọc. “Cho tôi cái bánh này đi.” Ta dù đã chọn cái bánh rẻ nhất trong những cái bánh rẻ nhất, nhưng vẫn thấy vô cùng tiếc tiền. Chỉ muốn ăn tất cả các món trong Menu thôi…
Mắt To ngúng nguẩy bỏ đi vào trong gian bếp. Đáng ghét a đáng ghét~

Con mẹ nó, quỷ tha ma bắt cậu đi! Chủ quán như vậy thảo nào không có một bóng người. Tức chết ta mất! Cầu cho cửa hàng của cậu ta đến con ruồi cũng vểnh đít bay đi không thèm ngó qua. Cầu cho gió bão thổi bay cái cửa hàng lụp xụp này đi. Cầu cho …bla…bla … Có cho tiền ta cũng không thèm vào cái hàng quán ế ẩm này nha! Thực đáng ghét mà!

A~ Hình như trong gian bếp có tiếng hắt xì…

Mải mê nguyền rủa Mắt To, tiếng đĩa va chạm với bàn làm ta hơi giật mình. Hiện ra trước mắt là món Pancake vô cùng ngon mắt. Pancake vàng ươm, hai lát bánh chập vào nhau vừa vặn. Bên trên được phủ một lớp mật ong vô cùng ngọt ngào. Cái bụng ta đang nhảy hip hop rồi, nhìn cái đĩa bánh mà nước bọt cứ ứa ra. Cầm nĩa và chén thôi! A~ Thực ngon quá đi! Bánh rất thơm và ngậy, hòa quyện với hương vị ngọt ngào của mật ong vô cùng hoàn hảo, in sâu vào vị giác, rất khó quên. Mắt To quả thực rất khéo tay tuy rằng có hơi khó tính. Nếu như cậu ta mà không nhìn chằm chằm vào phía ta thì ta đã cầm đĩa lên mà liếm cho sạch chút mật ong còn sót lại rồi. Mắt To thực sự có tay nghề, nếu như chăm quảng cáo thì sẽ rất đông khách. Nhưng tại sao cậu ta không làm vậy?

“Gọi gì nữa không?” Bánh dù ngon đến đâu nhưng chủ quán đáng sợ vẫn là vô cùng đáng sợ. Giọng nói đều đều, ánh mắt đằng đằng sát khí làm ta lạnh cả sống lưng. Bụng à, mi rất tốt nhưng ta rất tiếc, ta biết ngươi vẫn còn rất đói nhưng cái ví tiền ta nó không cho phép rồi. “A~ Không, tôi thanh toán luôn.”

Như chờ đợi câu trả lời của ta, Mắt To rút phắt ra một tờ hóa đơn. Ầy, ví tiền lại xẹp đi một tí rồi. T.T Tiếc quá! Uổng quá!

“…”

Ta quay sang nhìn Mắt To, ánh mắt long lanh lấp ánh đầy tội nghiệp. “Tôi không thấy ví đâu cả.”

“Để lại cái gì có giá, hôm sau đến chuộc về.” Gương mặt Mắt To vẫn không thay đổi, vẫn cứ trừng trừng nhìn ta đầy tà khí.

“A~ Tôi thực sự không có gì có giá cả.” Ta lật qua lật lại cái vali, giơ ra cho Mắt To xem mấy bộ quàn áo rách với mấy gói mì tôm. “Chỉ có tấm thân ngọc ngà này…” Mắt chơm chớp, mồm đơm đớp, phải tỏ ra thật lừa tình a~

Mắt To nhìn ta kiểu ‘Con mẹ nó, cậu nghĩ mình là ai chứ’ đầy khinh thường. À ra xồ à ra xồ, ta là Đào Đào siêu cấp đáng yêu, là gấu trúc nhỏ ngoan a~  “Gọi người nhà đến đây.” Gì?? Có mỗi cái bánh thôi mà làm to vậy? Thiếu nước đi gọi cảnh sát đó. Đồ khó tính! =3=

“Tôi không có nhà để về a~ Tôi là trẻ em lang thang cơ nhỡ.”

“Cậu bỏ nhà đi?”

“Không a~ Tôi bị đuổi đi rồi, bây giờ là vô gia cư.” Mặt cậu ta đầy bất lực, khẽ lắc đầu rồi thở dài một cái.

“A~ Anh ở đây có một mình, quán lại vắng, cho tôi ở nhờ vài hôm được không?”
.
.
.
.
.

Cái mỏ xu nịnh này quả là vô cùng lợi hại đi. =3= Ta khóc lên khóc xuống, năn nỉ gãy lưỡi, tất nhiên là không quên hiệu ứng ôm chân tha thiết và da diết. Mắt To cũng thực là mềm lòng, khó tính chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi. Thấy ta đang vô gia cư như người già neo đơn không nơi nương tựa, Mắt To cuối cùng cũng động lòng, đồng ý cho ở nhờ vài hôm với điều kiện là ngày nào cũng phải dọn dẹp cửa hàng cho sạch sẽ. Vui nha~ Sở trường của ta mà. TwT

Hỏi ra mới biết cậu ấy tên là Độ Khánh Thù, bằng tuổi ta. Gia đình theo nghiệp kinh doanh nhưng cậu ấy chỉ thích nấu ăn nên đã mở một cửa hàng bánh ngọt để thỏa niềm đam mê. Nên vừa đủ 18 tuổi, Khánh Thù lập tức tự lập cuộc sống. Thực ngưỡng mộ a~ Cái quán bánh ngọt 'Dodo Sweetcake' nho nhỏ này nằm sâu trong ngõ hẹp, Khánh Thù lại không muốn quảng cáo rầm rộ nên rất ít khách, chủ yếu là bạn bè khách quen. Bánh của cậu ấy làm thực sự rất ngon, hương vị cứ như khắc sâu vào trong vị giác vậy, rất khó quên. Cậu ấy bảo quán tuy ít khách nhưng một khi họ đã đến thì sẽ quay lại ít nhất là một lần nữa. Đúng là Đào Đào ta đây có đôi mắt tinh tường, đã tìm được một bạn tâm giao vô cùng sâu sắc. Ngoài ra còn là một đầu bếp khéo tay, ít ra cũng không lo chết đói, lại còn có nhà để ở chứ. Đúng là trong cái rủi có cái may, một mũi tên trúng hai đích~

Tối hôm ấy còn được Khánh Thù làm cho một chiếc bánh gato to thật là to, ăn no vỡ bụng a~ Thế là cái nhìn cùa ta với cậu ấy bây giờ khác hẳn, phải nói là thập phần ngưỡng mộ. Ta cùng cậu ấy đón sinh nhật tuổi 18 vô cùng vui vẻ, hạnh phúc. TwT

.
.
.

A~ Hôm nay thứ hai a~ Đào Đào ta lại phải đi làm rồi. Tất nhiên là sau khi dọn dẹp cái cửa hàng nhỏ của Đô Đô.

Khu trung tâm thương mại K&M vẫn đông đúc như mọi ngày. Người ra kẻ vào đông vui náo nhiệt. Ở đây cái gì cũng có, không thiếu thứ gì. Ta chỉ thiếu điều đem chăn màn với vali đến đây ở thôi a~
Vừa mới đến dãy các cửa hàng thời trang, chị quản lí đã đứng từ xa vẫy vẫy. Mặt hớn ha hớn hở như thế, có lẽ nào chị ta mới nhận lương?

“Đào Đào! Lên phòng tổng giám đốc ngay nhé!” Mặt chị quản lí cứ như nhà có cỗ, ánh mắt sắc sảo nhìn ta kiểu ‘Biết tỏng hai người có gian tình rồi nhé’
.
.
.

Kim Chung Nhân??? Ta thề sẽ băm hắn ra làm trăm mảnh!!!!!!
.
.
.
                         ————– End chương 17—————

Continue Reading

You'll Also Like

10.8K 1K 53
Tác giả : Nhạn Nhất Hạ Tình trạng : Đã hoàn. Thể loại : Đam mỹ, Sắc, Hiện đại, ABO, 1x1, HE, CAO H thô tục, Cường hào đoạt thủ. Nhân vật : Chiếm hữu...
49.7K 3.8K 74
cờ đỏ nhưng không đỏ