Vũ Toái Hư Không

By honghoa115

2 0 90

- Con đường võ đạo vạn pháp quy nhất, chỉ cầu được phá toái hư không, bạch nhật phi thăng, nhưng võ giả hàng... More

Chương 1: Bình sinh sự - tuyệt diễm kinh tài
Chương 2: Thiên tài biệt khuất mà chết
Chương 3: Sự công bằng của Trầm Côn
Chương 4: Đại hội trưởng lão
Chương 5: Chỉ là giao dịch mà thôi
Chương 6: Sơ kiến Vũ hồn
Chương 7: Chẳng qua là làm lại từ đầu (I)
Chương 8: Chẳng qua là làm lại từ đầu (II)
Chương 9: Nói về vũ hồn
Chương 10: Con đường linh hồn mở ra!
Chương 11: Chín tầng "Hồn Kinh"
Chương 12: Trái tim ta - thực bị thương
Chương 13: Đại dũng chi tâm (tấm lòng dũng cảm)
Chương 14: Cường hồn tọa lạc
Chương 15: Ba chiêu kiếm ý không hiểu nổi
Chương 16: Cừu nhân gặp mặt
Chương 17: Kiếm mộ
Chương 18: Quận chúa Bắc Địa
Chương 19: Vì ngươi, bán đứng hết thảy thì đã sao? (1)
Chương 20: Vì ngươi bán đứng hết thảy thì đã sao? (2)
Chương 21: Linh Phù Nghịch Thiên
Chương 22: Thánh Tăng
Chương 23: Hiểu lầm tuyệt vời
Chương 24: Ba kiếm phá thú tôn!
Chương 25: Tâm Tâm
Chương 26: La Ma Nhân Vương cùng A Phúc
Chương 27: "Đêm tại Phù Đồ Tháp"
Chương 28: Bản sắc biểu diễn
Chương 29: Đệ nhị màn huyết tinh
Chương 30: Tính toán nhỏ nhặt của Triệu Lạc Trần
Chương 31: Thực lực chân chính của Trầm Trọng
Chương 32: Vận may cứt chó
Chương 33: Lão huynh, ánh mắt của huynh có vấn đề
Chương 34: A La
Chương 35: A La (2)
Chương 36: Uy lực của linh phù
Chương 37: Chuyện cũ về lão hòa thượng
Chương 38: Khóa học đầu tiên của Vương Kiêu (1)
Chương 39: Khóa học đầu tiên của Vương Kiêu (2)
Chương 40: Linh phù Tô Gia
Chương 41: Yếu mệnh đích khiết phích (1)
Chương 42: Yếu mệnh đích khiết phích (2)
Chương 43: Sư phụ, ngươi chạy không thoát đâu
Chương 44: Kế hoạch thăng cấp điên cuồng
Chương 45: Kế hoạch thăng cấp điên cuồng (2)
Chương 46: Con đường thăng cấp
Chương 47: Hoàng nguyên hạ đoạn !
Chương 48: Dương gia
Chương 49: Di chứng
Chương 50: Bôi nhọ danh dự
Chương 51: Nguy cơ Tân Nguyệt thành
Chương 52: Ba quân lệnh
Chương 53: Thay đổi bất ngờ
Chương 54: Bệnh tình Trầm Phù Đồ
Chương 56: Liều mạng chữa bệnh
Chương 57: Tầng thứ hai Hồn Kinh (1)
Chương 58: Tầng thứ hai Hồn Kinh (2)
Chương 59: Tầng thứ hai Hồn Kinh (3)
Chương 60: Bí mật thì không thể nói lung tung
Chương 61: Châm trà, xin lỗi
Chương 62: Không thể nào
Chương 63: Xuất chinh cùng ngươi
Chương 64: Trong Dự Liệu
Chương 65: Lâm chiến như thủy
Chương 66: Bần tăng thoạt nhìn rất dễ ăn hiếp vậy ư?
Chương 67: Phương thức khác
Chương 68: Độc thủ
Chương 69: Tàng Linh Sơn Cốc
Chương 70: Phong thủy bí thuật
Chương 71: Bảo huyệt chi trợ
Chương 72: Tàn phiến thần bí
Chương 73: Tàn phiến thần bí - Phần 2
Chương 74: Tàn phiến thần bí - Phần 3
Chương 75: Đại sự kiện
Chương 76: Hắc kỵ sĩ
Chương 77: Tài Nguyên Cuồn Cuộn
Chương 78: Số làm quan
Chương 79: Đại nhân vật trong truyền thuyết
Chương 80: Giao dịch cùng triều đình
Chương 81: Khối tàn phiến thứ hai
Chương 82: Lời tiên đoán của Huyết phật
Chương 83: Cường giả là vô giá
Chương 84: Dù sao cũng không phải là bần tăng hoang phí
Chương 85: Nơi này là Bách Bảo Trai
Chương 86: Phù Quang Lược Ảnh
Chương 87: Tam Thiên Long Tượng (1)
Chương 88: Tam Thiên Long Tượng (2)
Chương 89: Tam Thiên Long Tượng (3)
Chương 90: Mệnh Huyền Nhất Tuyến (Tạm dịch: Mành chỉ treo chuông)
Chương 91: Lưỡng tông chiêu sinh: Mành chỉ treo chuông)
Chương 92: Thư lệnh của Hắc kỵ sĩ: Mành chỉ treo chuông)
Chương 93: Biến động của Trầm gia: Mành chỉ treo chuông)
Chương 94: Nguy cơ diệt môn: Mành chỉ treo chuông)
Chương 95: Ngươi dám không giúp sao?: Mành chỉ treo chuông)

Chương 55: Một trận chiến, hai truyền thuyết

0 0 1
By honghoa115

[Bần tăng đã làm cho cha sống không bằng chết...]

[ Thương thế của Trầm Phù Đồ và bần tăng có quan hệ gì sao?]

- Hai vị lão huynh, nói cũng không thể nói bừa!

Trầm Côn trong lòng nặng trĩu, chỉ vào huyệt thái dương của mình nói:

- Gần đây ta rất đau đầu, quên mất nhiều việc. Hai người nói ta làm cha bị thương, có chứng cớ gì không?

- Việc này còn cần chứng cớ sao?

Thanh Sơn tử sĩ vẻ mặt càng thêm âm u, gần như là chỉ vào mặt Trầm Côn mà mắng:

- Trầm Côn, cả Tân Nguyệt thành đều biết chuyện này! Mày ngày trước vũ kịch cũng đã diễn qua, ngươi còn muốn chối bỏ sao? Ngươi có dám ở đây nói rõ, cuộc chiến U Vân Châu trước kia đã xảy ra chuyện gì không?

Những gì Thanh Sơn tử sĩ nói ra ngày càng nhiều: vũ kịch, cuộc chiến U Vân Châu... trong đầu Trầm Côn bùng nổ một tiếng, đoạn trí nhớ không muốn nhớ lại dường như đã quay lại.

Lúc diễn ra vũ kịch, diễn viên đóng vai Trầm Côn đã nói, cuộc chiến U Vân Châu khi trước, Trầm Côn và cha chia hai đường đánh lén nơi đóng quân của địch nhân, nhưng mà khi đó Trầm Côn Cửu Chây nhát gan sợ chiến, bỏ lại cha một mình mà chạy trốn...

Kết quả là Trầm Phù Đồ không có ai tiếp ứng, suýt nữa vong mạng!

Chẳng lẽ đó không phải là câu bịa đặt đầu vở kịch, mà là sự thật chính xác?

Trầm Côn cuối cùng cũng nhớ ra hai việc...

Việc thứ nhất: cuối năm trước, tại U Vân Châu, trong núi lớn.

- Tránh ra, các ngươi tránh ra hết cho ta!

Trong doanh trại bí mật của quân đội, đang nghỉ ngơi ở trong núi sâu, Trầm Côn Cửu Chây đột nhiên ở trong đám người nhảy dựng lên.

Hắn bộ dạng yếu ớt, trên trán đầy mồ hôi, đẩy đám binh lính chặn đường:

- Để ta đi, ta không ở cùng một chỗ với các ngươi, ta không thể đi đánh lén nơi địch nhân dự trữ lương thảo!

- Thiếu tướng quân, cha ngươi có thể vẫn chờ viện binh của ngươi đó!

- Đúng vậy, thiếu tướng quân, nếu người đi thì cha người phải làm sao? Người muốn cha của người bị vây trong tử địa sao?

- Ngay cả cha ruột mà người cũng thấy chết mà không cứu, ngươi có phải là người không!

- Ta mặc kệ, mặc kệ tất cả!

Các tướng sĩ liên tục ngăn cản, nhưng Trầm Côn Cửu Châu giống như nối điên, làm bị thương mấy người lính, nghiêng ngả lảo đảo chạy mất.

- Hèn nhát, bất lực! Trầm Phù Đồ một đời anh hùng, sao lại sinh ra một kẻ hèn nhát như vậy chứ?

Các tướng sĩ chửi ầm lên, một phó tướng nói:

- Các huynh đệ, ngay cả con ruột cũng không quan tâm sinh tử của Trầm Phù Đồ, vì sao chúng ta lại phải mạo hiểm? Rút quân, sống chết của Trầm Phù Đồ, mẹ nó chứ liên quan gì đến chúng ta?

Binh lính ủ rũ rút lui...

Việc thứ hai: sau đó nửa canh giờ, trong một khe núi sâu rộng rãi.

Chiến trường tu la, tiếng kêu rung trời, một chi tàn binh bị quân địch bao vây lại, chém giết nửa ngày, bọn họ bỏ lại mấy ngàn thi thể, máu tươi nhuộm đỏ cỏ xanh, tay chân đứt rời phủ kín mặt đất.

- Viện quân của Côn nhi vẫn chưa tới sao?

Trầm Phù Đồ mặc áo giáp màu đen che kín toàn thân, chống một thanh trường đao ngang người, quỳ một chân xuống đất. Bờ môi hắn đã khô nứt, hai hàm răng cắn chặt, máu tươi và mồ hôi hòa cùng một chỗ, cả người lung lay gần như lúc nào cũng có thể ngã xuống.

ở bên cạnh hắn, chỉ còn lại có bốn năm trăm binh lính, trong khi đó quân địch... ít nhất còn ba vạn!

- Tướng quân!

Phó tướng ngã xuống dưới chân Trầm Phù Đồ, trước khi chết cười khổ:

- Đại thiếu gia.... Sợ là không dám tới rồi!

- Không thể nào! Côn nhi không thể là kẻ bất lực, hắn là con ruột của ta, chả nhẽ nhìn thấy cha ruột chết mà không tới cứu sao?

Trầm Phù Đồ lớn tiếng hét lên, không chờ phó tướng trả lời hắn, cúi đầu nhìn xuống, nửa cái đầu của phó tướng đã bay đi đâu mất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

[Côn nhi, ngươi thật sự sợ chiến mà lui binh sao?]

Trong lòng Trầm Phù Đồ dao động...

Nhưng hắn vẫn còn một chút hi vọng, dù sao thì Trầm Côn cũng là con ruột của hắn, không thể thấy cha mình chết mà không cứu!

Lại qua nửa canh giờ nữa, toàn quân của Trầm Phù Đồ gần như đã bị diệt, một mình hắn nửa đứng nửa quỳ giữa mấy vạn quân địch...

- Trầm Côn, Trầm Côn, Trầm Côn!

Trầm Phù Đồ ngửa mặt lên trời kêu to tên Trầm Côn, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

[ Con của ta, con ruột của ta, ngươi quả nhiên thấy cha mình chết mà không cứu, ngươi trơ mắt nhìn cha ruột chịu chết!]

- Thôi, dù sao cũng chỉ chết mà thôi!

Trầm Phù Đồ quay ngược trường đao, để ngang trên cổ, muốn tự sát hi sinh cho đất nước.

- Áo giáp trên người ngươi, chính là Thất Cấp Phù Đồ của Dương Gia sao?

Đột nhiên trong lúc đó, một âm thanh cổ xưa mờ mịt bao trùm cả chiến trường, giống như ở tất cả mọi hướng truyền đến, cùng nhau chui vào trong tai Trầm Phù Đồ!

- Ta là con rể của Dương gia!

Trầm Phù Đồ hét lớn:

- Ngươi là ai?

Nếu là con rể Dương gia, ta không thể giết ngươi! Các tướng sĩ, nhường đường, nhường cho người Dương gia rời đi!

Thanh âm xuất ra, đội hình quân đội trước mặt xuất hiện một con đường lớn, mấy ngàn người như chỉnh tề như một.

- Vì sao lại thả ta? Bởi vì ta là con rể của Dương gia sao?

Trầm Phù Đồ ngỡ ngàng không hiểu gì.

- Mười năm trước, ta đã thề trước tấm bia ngàn năm của Dương gia, cả đời không được đặt chân đến Tống Nguyệt, không được giết con cháu của Dương gia!

Thanh âm kia cô đơn tiêu điều, dường như là nhớ lại bạn cũ ngày xưa. Hắn thấy Trầm Phù Đồ còn đang ngẩn người, cất tiếng cười to nói:

- Còn không đi sao? Vũ Quân sắp đến đây rồi, nơi này là chiến trường của ta và Vũ Quân, dưới Hồng Nguyên vũ tông, chưa xứng đáng xem cuộc chiến của ta!

Hồng Nguyên vũ tông, không xứng đáng xem!??

Tứ đại cường giả của Đại Triệu, cùng lắm cũng chỉ là Hồng Nguyên vũ tông, bọn họ cũng không xứng đáng xem sao?

Đất nước to lớn, một đời vương triều, thế nhưng không ai xứng đáng xem một trận chiến của ngươi?

- Ngươi là...

Trầm Phù Đồ nghĩ tới thân phận người này!

- Sau khi trở về, nói cho hoàng đế ngươi, người thả ngươi, là nhiếp chính vương của Vân Mông Đế Quốc, Ca Thư Ứng Long!

Thanh âm của tiếng cười vang dội cả chiến trường:

- Nếu nhìn thấy người của Dương gia, ngươi hãy nói cho bọn họ biết, truyền thuyết hai mươi năm vô địch, Ca Thư Ứng Long ta mệt mỏi, mệt mỏi lắm rồi! Ta đây chờ Dương gia tiếp tục bồi dưỡng ra được một nam nhi, cùng bọn họ đánh chiến không ngừng, đâm thủng trái tim Ca Thư Ứng Long! Thân là nam nhi, cùng Dương gia huyết chiến sa trường, ngay cả thua chết, đao kiếm không hối hận, suốt kiếp không phụ!

Trái tim Trầm Phù Đồ chút nữa ngừng đập!

Quả nhiên là một trong những truyền thuyết bốn người đứng đầu, thiên hạ anh hùng không đối thủ, truyền thuyết vô địch, Ca Thư Ứng Long!

- Giết ngươi, không cần Dương gia không hối hận?

Đột nhiên lúc đó, trong trời đất vang lên một âm thanh khác, không giống Ca Thư Ứng Long hào phóng, tiếng của hắn lãnh khốc, tàn nhẫn, tràn ngập sát ý, đầm đìa máu huyết!

- Vũ Quân, rốt cục ngươi đã tới!

Ca Thư Ứng Long cười ha hả.

- Lão Ca Thư, trận chiến hôm này, ta đã chờ lâu lắm rồi!

Vũ Quân cười lạnh.

Thiên nột!

Bốn truyền thuyết của Cửu Châu: Ca Thư Vân Mông, Thích Già Phật Môn, Ngục Thủ Nam Lâm, Vũ Quân Trung Châu, hôm nay ở đây có đến hai người!

Một trận chiến đánh lén nho nhỏ, vậy mà dẫn tới hai người truyền thuyết???

Trầm Phù Đồ hoảng sợ quên cả thở, sau mấy giây rung động, hắn đem khinh công mạnh nhất ra chạy trối chết.

Hai người này nói rất đúng, cho dù chỉ là một chút linh khí bọn họ phóng ra, cũng đủ để đánh nát núi sống, đem Trầm Phù Đồ ép thành thịt vụn!

Đây là ?

Trầm Phù Đồ chợt thấy một chi tiêu kỵ tuần tra, bọn chúng đang đè lên một thiếu niên, đúng là... Trầm Côn!

Không biết Trầm Côn Cửu Châu chạy trốn thế nào, mà bị thành tù binh của quân địch, đã bị áp giải tới đây!

- Ca Thư Ứng Long, thiếu niên đầu bóng lưỡng kia là con của ta, cũng là đời sau của Dương gia! Tha cho hắn một mạng!

Trầm Phù Đồ thật sự không còn sức để cứu người, lớn tiếng hét lên, mấy chục vết thương trên người vì thế mà rỉ máu ra!

Tiếp đó chuyện tình không cần nói nhiều. Sau khi Ca Thư Ứng Long và Vũ Quân đại chiến, không ai biết bọn họ ai thắng ai bại, năm ngày sau hai người đều cùng lui binh. Mười ngày sau,Trầm Côn Cửu Châu được Ca Thư Ứng Long thả ra, mang theo cả danh nhơ tù binh...

Mẹ nó chứ!

Sau khi suy nghĩ lại cẩn thận, trong lòng Trầm Côn như có tảng đá đè nặng!

Trí nhớ của Trầm Côn Cửu Châu lưu lại phát tán ra, hắn dùng bộ mặt nghiêm túc hiếm khi thấy nói:

- Hai vị lão huynh, ta đã suy nghĩ rồi, có thể để cho ta gặp cha một lần không?

- Ngươi còn muốn thấy gia chủ sao?

Thanh Sơn tử sĩ gầm lên.

- Ta phải gặp người!

Hướng về chỗ sâu trong khe núi, Trầm Côn bỗng nhiên quỳ xuống:

- Trận chiến U Vân Châu, con trai bất hiếu, hại phụ thân trọng thương suýt chết, ít nhất... ta cũng muốn xin cha trị tội!

Continue Reading

You'll Also Like

969K 84.1K 120
Hán Việt: Khai quải luyến ái hệ thống ( khoái xuyên ) Tác giả: Quất Tử Chu Tình trạng bản gốc: Hoàn 190 chương Tình trạng edit: Đang tiến hành Editor...
141K 18.6K 63
Chosha: Kimuneko •"Các cậu sẽ là con tốt thí mà tôi sẽ sử dụng để đi đến ngai vàng, thế nên hãy thể hiện tất cả các tài năng mà con tốt cần có" ||Tr...
2.5M 177K 69
Tên gốc: 被标记的Alpha超难哄. Tác giả: Địch Dữ - 狄与. Editor: Vi. Beta: Phương Anh. Tình trạng bản gốc: Hoàn, 68 chương. Tình trạng bản edit: Hoàn. Nguồn: T...
105K 12.4K 89
► Tên: Tui nổi lên sau khi hẹn hò online với trai nhà giàu ► Tác giả: Sơn Dữu Tử ► Thể loại: Thận trọng từng bước gia chủ niên thượng công x chán nản...