[Đồng nhân] [KnY] || Xanh

By user86448983

24.2K 2.8K 291

*Warning : OOC. *Truyện chỉ đăng tại wattpad, vui lòng không bưng bê chỉnh sửa đi đâu cả. *Đừng để phần giới... More

Chương 1 : Khởi đầu
Chương 2 : Hung tin
Chương 3 : Di chuyển
Chương 4 : Bác sĩ
Chương 5 : Quỷ
Chương 6 : Rời đi
Chương 7 : Dinh thự Tsuzumi
Chương 8 : Xuất thần
Chương 9 : Cảm nghĩ
Chương 10 : Chán nản
Chương 11 : Núi Natagumo
Chương 12 : Độc
Chương 13 : Trang viên Hồ Điệp
Chương 14 : Phục hồi chức năng
Chương 15 : Chuyến tàu vô tận
Chương 16 : Bảo vệ
Chương 17 : Kẻ thù
Chương 18 : Phục hồi
Chương 19 : Hào nhoáng
Chương 20 : Chị chị em em
Chương 21 : Chiến đấu
Chương 22 : Giải thích
Chương 23 : Hồn nhiên
Chương 24 : Luyện tập
Chương 25 : Nhạt nhòa
Chương 26 : Cảm xúc
Chương 27 : Anh Giyuu
Chương 28 : Trụ Cột
Phụ chương
Chương 29 : Pháo Đài Vô Cực
Chương 30 : Chị dâu
Chương 31 : Hiểm nguy
Chương 32 : Tận cùng
Chương 33 : Vô đề
Chương 34: Kết thúc
Kết

Chương 35 : Mắt biếc

794 65 9
By user86448983

Lưỡi kiếm sắc bén chớp nhoáng lia một đường ngọt xớt qua cái cổ con quái vật dài loằng ngoằng đang gầm rú chói tai khủng khiếp, thành công đem cái đầu cùng sinh mệnh con quỷ quằn quại trên nền đất kết thúc. Tôi tra lưỡi kiếm ánh bạc màu xanh vào chỗ cũ, thầm thở dài vì nhiệm vụ cuối cùng đã hoàn thành một cách nhanh chóng.

Trời bỗng loáng thoáng tóc tách những giọt mưa nặng hạt đục ngầu rơi xuống nền đất ẩm ướt tanh nồng vũng mùi máu thẫm, thấm lên cả vạt áo haori màu xanh lơ của tôi. Mưa ướt áo thì có thành vấn đề gì, dính một chút chẳng lăn đùng ra ốm một trận nặng ra trò đâu kìa.Như một nghi thức thường ngày hay cầu nguyện cho người đã khuất được an nghỉ yên bình ở thế giới bên kia, tôi nhắm mắt lại, cung kính chắp tay trước ngực, trước đống tro tàn kia.

Dẫu sao quỷ cũng từng là nhân loại, chỉ đơn thuần chúng một dạng biến chất theo chiều hướng tiêu cực hóa trong đa dạng muôn vàn những thể loại người trần mắt thịt khác nhau trên thế giới này.

Cơn mưa rào này thật sự vô cùng ngắn ngủi, chớp một cái bầu trời lại trở nên quang đãng vốn có, ông mặt trời lấp ló sau từng đám mây trắng nhạt, hắt lên vũng nước tạo thành hiện tượng phản xạ ánh sáng cũng khá đẹp mắt.

Số lượng ngạ quỷ trong vòng năm năm trở lại đã ít đi khá nhiều, đếm trên đầu ngón tay cũng chỉ lác đác vài con xuất hiện ở nơi rừng núi hẻo lánh thế này. Nhưng tuyệt đối cũng không chủ quan dù chỉ chớp nhoáng, ai mà biết chúng nó sẽ sử dụng mánh khóe nào để tái thiết lại lịch sử kinh hoàng năm xưa?

Tôi đang suy xét tới chuyện nghỉ ngơi một vài tháng, vì dạo gần đây các tân binh có vẻ không năng động như hồi trước cho lắm, có lẽ tôi phải viết đơn cáo nghị lên cấp trên xét cho mấy cô mấy cậu đó thêm nhiều nhiệm vụ mới được, chứ cứ đà này chất lượng lại tụt dốc không phanh mất.

Tuần sau có một ngày đặc biệt và vô cùng quan trọng đối với tôi, ngày giỗ của vị cựu Thủy Trụ Tomioka Giyuu thân mến.

Ngày anh mất, tôi còn đang mải miết làm nhiệm vụ ở phía Đông Nam xa tít, hay tin anh sắp đi xa tôi mới vội vội vàng vàng quay trở về. Chẳng biết được đâu, chị Shinobu bảo anh ra đi thanh thản lắm, anh chẳng vướng bận điều gì trong cuộc sống này cả. Anh khẽ cất dấu thứ màu xanh sáng ngời nơi đôi đồng tử tĩnh lặng tựa mặt hồ, và anh cứ thế thả hồn bay theo từng ngọn gió bấc se lạnh đầu mùa.

Người ta tiếc thương cho một đứa trẻ còn nhỏ tuổi mà phải mồ côi cha sớm quá, còn Sát Quỷ Đội chúng tôi tiếc thương cho một vị Thủy Trụ trẻ tuổi tài ba vĩ đại thời nào còn vàng son trong quá khứ.

Chị Shinobu mỉm cười thật tươi, chị ôm đứa con trai thơ vào trong lòng, bờ vai gầy khẽ run lên, đôi mắt màu tím sáng ngời sớm đã phủ một tầng sương mờ nhạt, khóe mi đã vương vấn vài giọt lệ sầu cho người. Tôi lẳng lặng không nói gì, chỉ biết đứng ở ngoài cửa nhìn vào.

Và người đã đi khuất rồi, khóc thương oán trách sầu than cũng đã đủ, thôi thì, đành ngậm ngùi, nguyện cho người một kiếp bình an vô tư lự chẳng vướng bận điều gì cả. Buồn lắm, buồn não lòng, chẳng dám khóc thật to đâu, vì nếu khóc thì sẽ sợ người lắng lo bồn chồn không dám bước đi tiếp.

Đêm nay trăng đẹp lắm.

Trăng tròn vành vạnh, trăng sáng ngời ngời, trăng chiếu xuống an ủi mọi vật. Cảnh đêm khuya tĩnh mịch, duy nhất một ánh sáng đèn le lói trong gian phòng còn mở hé cửa sổ, từng đợt gió mang mùi hương thơm của hoa anh đào phảng phất cứ thể tự nhiên thổi vào trong, hệt một vị khách mời không hẹn mà tới.

Gió mơn trớn lên gò má hai mươi tư tuổi ửng hồng, không hiểu vì một lí do nào đấy, đang giữa lập hạ, tiết trời cả ngày lẫn đêm nóng nực, tôi cư nhiên cảm thấy trong người râm ran lạnh toát từng đợt. Nếu đóng cửa sổ lại, không thể nhìn thấy cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ, đành ôm hy vọng cất kín một góc nhỏ nơi trái tim đập bồi hồi, để rồi thưởng thức nốt tách trà gừng nguội ngắt từ bao giờ.

Chẹp miệng một cái, tôi quơ tấm chăn mỏng vắt vẻo trên thành giường, chùm vội qua bờ vai hứng sương gió bao nhiêu ngày. Trăng quả thật rất đẹp, nhưng quả thật hơi thiếu thiếu cái gì đấy không nhớ ra nữa.

Khẽ chớp đôi mi, tôi tựa lưng vào một bên ghế gỗ, ánh mắt xa xăm cứ thế nhìn vào khoảng bầu trời đêm huyền vì có muôn ngàn những ánh sao thi thoảng sáng lấp lánh, tựa như những con đom đóm nhỏ xíu lung linh, hồi tưởng về quá khứ ngày nào còn chập chững cầm thanh Nhật Luân Kiếm, khi còn là một cô bé mười sáu tuổi dắt tay đứa em trai nhỏ hơn mình bốn tuổi, cả hai chị em cùng nhau lên thủ phủ Asakusa hoa lệ.

Có ai đấy từng thủ thỉ bên cạnh tôi rằng, mỗi vì tinh tú trên trời cao kia đại diện cho một sinh mệnh nhỏ bé. Và khi ngước lên bầu trời mãi chẳng lần ra vì tinh tú sớm vụt tắt ấy đâu, thì ắt hẳn người nọ đã mất đi rồi. Đôi lần như thế này, lại tự nhủ trong đầu rằng, đâu sẽ là ngôi sao của cha mẹ mình, của anh Hiroshi, của nhóc Hideki, của những người thân thiết bên cạnh,... và của tôi? Chẳng ai có thể biết, hay trả lời nổi câu hỏi ấy. Dẫu có vô tình biết một lần thì lần sau cũng chẳng tìm lại được. 

Nhưng có điều, kể cả khi không nhìn thấy, tôi vẫn dần cảm nhận được những ngôi sao khuất bóng trên trời cao vẫn đang hiện hữu, đang sáng lấp lánh bên cạnh hàng triệu những ngôi sao khác, chúng rất gần nhau. Và từ cửa sổ phòng, tôi thật may mắn làm sao, vì ngôi sao biếc xanh của Giyuu-san càng lúc càng rực rỡ...

Tựa như khoảng cách của nó đang chới với rón rén tới gần vì sao của tôi hơn thì phải?

Trái Đất vẫn hằng chuyển động từng giây. Con người phải bắt buộc chuyển động. Những ngôi sao luôn chuyển động không ngừng nghỉ. Số phận cũng chẳng chịu đứng yên. Có thể một ngày nào đó trong tương lai, những ngôi sao kia không thể gần nhau nữa, chúng sẽ tách ra, tiếp tục cuộc hành trình theo một quỹ đạo nhất định của riêng mình. Yêu thương, hờn giận. Tương phùng rồi lại biệt ly. Sẽ có những ngôi sao tắt đi như cuộc đời ngắn ngủi chẳng thể nào khác được. Để rồi những ngôi sao đem niềm hy vọng mới lại được sinh ra, dệt tiếp tấm thảm sáng trên bầu trời... 

Chén trà gừng trên bàn đã cạn. Chồng báo cáo cạnh bên cây bút mực cũng đã sớm hoàn thành. Từng cây kim đồng hồ điểm đúng mười một giờ rưỡi đêm đàng hoàng. Ngọn đèn dầu còn một chút ánh sáng, chứng tỏ chưa tắt hẳn, cũng chưa đến lúc phải thay dầu mới làm gì. Tôi khẽ xiết chặt tấm chăn lại để cảm nhận hơi ấm từ loại sợi vải lông cừu thô, thở dài một hơi thườn thượt.

Thật buồn ngủ làm sao.

Bình thường mỗi ngày đều đặn tôi hay thức khuya đến tận hai ba giờ sáng để làm nốt công việc được giao, nên mười hai giờ đêm hai mắt còn sáng trưng trưng chưa thèm động tới chăn ấm nệm êm là một chuyện rất đỗi bình thường. Tôi hình như luôn là đứa ngủ muộn nhất cái nhà Hayashi đồng thời cũng là đứa dậy sớm nhất, hơn cả con gà nhà bác hàng xóm cũ, bao giờ cũng thế, hệt một thói quen từ khi mẹ mất. Giờ cũng vậy, chẳng có gì đổi thay suốt mấy chục năm nay cả.

Cơn buồn ngủ tinh nghịch đậu trên khóe mi nặng trĩu, càng lúc cơn buồn ngủ càng dồn dập cùng gấp gáp, tôi khẽ nhắm đôi mắt xanh lục xa xăm tựa cánh đồng ngập tràn chồi non màu xanh biêng biếc, cảm nhận hơi thở đều đều từ phía lồng ngực phập phồng. Chỉ đơn thuần một giấc ngủ nhẹ nhàng mà sao tôi lại cảm thấy một niềm thanh thản vui vẻ hiếm có đến vậy, cuộc sống đúng thật đầy ắp những thứ bao la kì lạ.

Trước khi ý thức mất dần, hòa vào từng miền xa xăm, tôi thấy quang cảnh xung quanh bỗng nhiên sáng rực những đốm trắng li ti đẹp mắt, chớp đôi đồng tử nhạt nhòa lần nữa, lại thấy bản thân đứng giữa cánh đồng bát ngát hoa thủy tiên trắng, xen những bông sắc vàng.

Cậu thanh niên có mái tóc vàng tựa màu nắng, con ngươi nâu vàng như nở nụ cười, thanh âm trong trẻo tựa tiếng chuông thoáng qua đâu đấy, dù mặt trời có rực rỡ đến đâu cũng chỉ làm một tấm nền mờ nhạt phía sau lưng cậu ta.

Bản thân bỗng bé trở lại hồi còn tuổi mười sáu hoạt bát xinh xắn, mái tóc nâu bay trong gió, vương vấn vài sợi tóc trên tai, nheo mắt để nhìn rõ khuôn mắt người quen thuộc trước mặt mà chẳng nhớ nổi tên. Cô bé Midori ngày nào ngây thơ nhanh chân chạy lại, cô bé tha thiết ôm chầm lấy cậu ấy, từng giọt nước mắt chứa chan hạnh phúc to lớn vỡ òa lóng lánh chảy xuống.

Kim đồng hồ bất chợt vừa hay điểm đúng mười hai giờ, còn tôi vừa hay bước sang tuổi hai mươi lăm tròn trĩnh.



"Chị Midori này, chị ngủ say tới mức quên không đóng cửa sổ vào rồi kìa."

"Mà, chị định ngủ mãi mãi phải không, em hiểu rồi."

"Có ai lại vừa ngủ vừa cười rất tươi thế kia không hả chị?"

"Chị Midori à...Chị tỉnh lại đi..."

"Làm ơn đấy..."




















Continue Reading

You'll Also Like

1.4K 239 13
Đột nhiên, một ngày nọ, Padparadscha thức dậy trong khu rừng xa lạ, nơi đó không ai giống anh, và anh không giống ai. Một Vampire cô độc sống một mìn...
7.6M 425K 83
Chuyện tình của đại ca Kim và hội trưởng Jeon (◕ᴗ◕✿) au: Janie 🔥 CẤM CHUYỂN VER + REUP HAY MANG FIC RA NGOÀI.
169K 10.6K 34
🔞 ABO, có ngôn từ thô tục, cân nhắc khi xem Lịch ra chap: Không cụ thể, có chap sẽ ra Cp: GeminiFourth , PondPhuwin & JoongDunk Truyện được viết the...
47.2K 1.5K 14
Tác phẩm: Đương nàng liên hôn lúc sau Tác giả: Mặc Vũ Hoa Tổng download số: 38 phi V chương tổng điểm đánh số:331096 Tổng số bình luận:1144 Số lần bị...