Hào Môn Kinh Mộng I: 99 Ngày...

By DiDi_TieuYeu

369K 5.1K 321

Tác giả: Ân Tầm Thể loại: Hiện đại, ân oán, ngược, sủng, H+, HE. Độ dài: 10 hồi + 2 NT # Hợp đồng hôn nhân... More

Quyển 1 - Chương 1: Chồng về nhà trễ
Chương 2: Em gọi tôi là gì?
Chương 3: Lúng túng đêm khuya
Chương 4: Tin tức
Chương 5: Dãy số xa lạ
Chương 6: Nhìn tận mắt
Chương 7: Em rất sợ tôi?
Chương 8: Hẹn hò cùng anh
Chương 9: Dáng dấp người chồng
Chương 10: Hòa Vy
Chương 11: Gia đình điều chế hương
Chương 12: Vinh hoa phú quý làm gì?
Chương 13: Tiệc tối
Chương 14: Người phụ nữ kiêu ngạo
Chương 15: Hạ Đồng
Chương 16: Người đàn ông dưới nắng sớm
Chương 17: Thẻ vàng
Chương 18: Hóa ra anh ấy rất nguy hiểm
Chương 19: Thước đo tình yêu
Chương 20: Người đến không có ý tốt
Chương 21: Mũi tôi rất thính
Quyển 2 - Chương 1: Tiêu Diệp Lỗi
Chương 2: Hai người đàn ông dưới tuyết rơi
Chương 3: Con nhỏ xấu xa
Chương 4: Đừng có làm bộ làm tịch
Chương 5: Chị em bất hòa
Chương 6: Đạo lý hiển nhiên
Chương 7: Yêu thật lòng
Chương 8: Nguy hiểm rình rập
Chương 9: Em đóng kịch giỏi hơn chị mình
Chương 10: Sự chán ghét của Lệ Minh Vũ
Chương 11: Đoán không ra
Chương 12: Quan tâm sao?
Chương 13: Tâm sinh thất vọng
Chương 14: Cáo già và hồ ly
Chương 15: Ống kính ẩn dấu
Chương 16: Mục đích thật sự
Chương 17: Gặp mặt
Chương 18: Rắc rối lại đến
Chương 19: Tôi tới là vì cô ấy
Chương 20: Giáng sinh đầy máu
Chương 21: Đau đến tan nát cõi lòng
Quyển 3 - Chương 1: Buổi kí tặng "Kinh mộng hào môn"
Chương 2: Nước hoa "Midi"
Chương 3: Mộ Thừa
Chương 4: Chưa hẳn người yêu nhưng quá xa bạn bè
Chương 5: Người đàn ông trong xe MPV
Chương 6: Bức tranh gia đình
Chương 7: Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt
Chương 8: Yêu không nhất định phải tỉ lệ thuận với được yêu
Chương 9: Ôm nhau dưới bóng đêm
Chương 10: Lời mời của nhà đầu tư
Chương 11: Tiệc chúc mừng
Chương 12: Hoàn toàn cố ý
Chương 13: Ánh mắt anh ta nhìn em
Chương 14: Tôi muốn chính em
Chương 16: Lâu rồi mới gặp
Chương 17: Đâu đâu cũng thấy uy hiếp
Chương 18: Chiến thắng trong yên lặng
Chương 19: Đòn chí mạng
Chương 20: Chính tà khó dò
Chương 21: Biến hóa khó lường
Chương 22: Đằng sau là cô đơn trống trải
Quyển 4 - Chương 1: Cầu hôn bên vòng xoay ngựa gỗ
Chương 2: Thành phố của anh và cô
Chương 3: Mọi thứ đều thay đổi
Chương 4: Không thể chỉ nhìn bề ngoài
Chương 5: Không ngờ em lại trở về
Chương 6: Yêu thương khiến con người nghẹt thở
Chương 7: Không hẹn mà gặp
Chương 8: Mộ viên
Chương 9: Phong vân tái khởi
Chương 10: Bạn từ phương xa tới thăm
Chương 11: Vạch trần bản chất
Chương 12: Kết cuộc của hạnh phúc
Chương 13: Trở lại biệt thự Bán Sơn
Chương 14: Búp bê rách nát
Chương 15: Một mình rời đi
Chương 16: Nhìn xa trông rộng
Chương 17: Điều khoản chí mạng trong hợp đồng
Chương 18: Đánh mất tôn nghiêm
Chương 19: Nỗi đau từng trải
Chương 20: Ai lo lắng cho ai
Chương 21: Mùi hương kì lạ
Quyển 5 - Chương 1: Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến
Chương 2: Bức ảnh đáng sợ trên mộ bia
Chương 3: Kinh hồn nơi nghĩa trang
Chương 4: Muốn tìm một người
Chương 5: Xưng hô với người ngoài
Chương 6: Vô cớ bỏ đi
Chương 7: Quyết định của Lệ Minh Vũ
Chương 8: Rất dũng cảm
Chương 9: Tiếp thu dạy dỗ
Chương 10: Thuận theo yêu cầu
Chương 11: Món nợ mười năm
Chương 12: Không ai hạnh phúc
Chương 13: Say rượu
Chương 14: Chùn bước
Chương 15: Toàn người xa lạ
Chương 16: Cơn giận của đàn ông
Chương 17: Đâm thủng tờ giấy
Chương 18: Tính sổ
Chương 19: Cũng nghĩ đến quà tặng
Chương 20: Về Bán Sơn
Chương 21: Một mặt xa lạ
Quyển 6 - Chương 1: Người chồng tốt
Chương 2: Đại luật sư Lạc Tranh
Chương 3: Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn
Chương 4: Anh chờ em
Chương 5: Ấm áp
Chương 6: Em thuộc về anh
Chương 7: Như hình với bóng
Chương 8: Không phải bà Lệ
Chương 9: Lặp lại chuyện xưa
Chương 10: Đau lòng
Chương 11: Người lập bia
Chương 12: Nghi hoặc
Chương 13: Đêm cuối
Chương 14: Ngày thứ chín
Chương 15: Điện thoại
Chương 16: Đáp án cuối cùng
Chương 17: Sét đánh
Chương 18: Manh mối ở nhà họ Hòa
Chương 19: Hành vi biến thái
Chương 20: Ảo ảnh đêm khuya
Chương 21: Bất ngờ
Quyển 7 - Chương 1: Phát hiện
Chương 2: Nơi ánh đèn mờ nhạt lại là người ấy
Chương 3: Bệnh nặng
Chương 4: Diệt trừ
Chương 5: Lời mời
Chương 6: Người thật
Chương 7: Anh muốn nhìn thấy em
Chương 8: Anh đau đầu
Chương 9: Bất trắc
Chương 10: Tôi chỉ là con ngốc
Chương 11: Mang thai
Chương 12: Mình yêu nhưng không thể ở cạnh nhau
Chương 13: Hiện trường giết người
Chương 14: Phân tích đáng sợ
Chương 15: Mất khống chế
Chương 16: Đòn chí mạng
Chương 17: Bất đồng quan điểm
Chương 18: Tin nhắn thoại
Chương 19: Người em yêu vĩnh viễn là anh ấy
Chương 20: Suôn sẻ
Quyển 8 - Chương 1: Cách duy nhất cứu nhà họ Hòa
Chương 2: Từ chối
Chương 3: Đánh rơi lọ thuốc
Chương 4: Bị lừa
Chương 5: Tâm tư thay đổi
Chương 6: Muốn trốn? Bỏ ngay ý định đó đi!
Chương 7: Hành vi thái quá
Chương 8: Anh là Nhạc Bất Quần
Chương 9: Vụ việc ngoài ý muốn
Chương 10: Lo được lo mất
Chương 11: Rời khỏi
Chương 12: Nhìn thấy
Chương 13: Cấp cứu
Chương 14: Phẫn nộ
Chương 15: Sự thật
Chương 16: Điện thoại
Chương 17: Bệnh án
Chương 18: Lựa chọn
Chương 19: Còn có một từ gọi là
Chương 20: Quyết định
Chương 21: Biệt thự Bạch Lan
Chương 22: Giày vò
Chương 23: Đau đớn tột cùng đổi lấy hạnh phúc vô tận
Chương 24: Ngây ngô
Chương 25:
Chương 26: Hù dọa
Chương 27: Email lạ
Chương 28: Người khách bất ngờ
Chương 29:
Quyển 9 - Chương 1: Bày mưu tính kế
Chương 2: Mâu thuẫn chị em
Chương 3: Kẻ thù của đối thủ chính là bạn bè của mình
Chương 4: Phân tích của Mark
Chương 5: Bản lĩnh ( 18+ )
Chương 6: Dịu dàng và nguy hiểm ( 18+ )
Chương 7: Hy vọng
Chương 8: Nỗi giận
Chương 9: Người đứng đằng sau
Chương 10: Anh có tình cảm với em
Chương 11: Giành những thứ tốt nhất cho cô ấy
Chương 12: A miêu A cẩu gặp nhau
Chương 13: Đỗ máu
Chương 14: Tâm linh tương thông
Chương 15: Lừa cưới
Chương 16: Cố tình hãm hại
Chương 17: Hình cũ
Chương 18: Bán đứng
Chương 19: Tỉnh táo
Chương 20 => Chương 22
Quyển 10: C1 => C15
Chương 16 => 26
Chương 27 => Chương 28
Ngoại truyện

Chương 15: Bông ngọc trai đen

2K 33 0
By DiDi_TieuYeu


Lệ Minh Vũ không giận, ngược lại còn bật cười, anh ngồi thẳng dậy, "Tôi không thích ép buộc người khác. Vậy đi, tôi cho em ba lựa chọn?"

Tô Nhiễm cau mày, cô không muốn nghe nhưng lại phải nghe vì cửa xe căn bản mở không được.

"Thứ nhất, theo tôi ăn khuya, chúng ta sẽ từ từ thảo luận về vấn đề cải tiến nước hoa. Thứ hai, về nơi ở của tôi, ở đó tôi và em vẫn có thể nói chuyện công việc. Thứ ba..." Anh cố ý không nói nữa, ánh mắt chăm chú nhìn cô dần biến hóa, tựa như sương mù giăng đầy màn đêm, khiến người khác nhìn không thấu.

Tô Nhiễm biết chắc chắn không phải chuyện tốt, lại không muốn tiếp tục dây dưa với anh, thản nhiên nói, "Còn gì?"

Lệ Minh Vũ nghiêng người, cánh tay khoát lên ghế xe, đến gần cô vô cùng, giọng nói trầm thấp nồng đậm cất lên, "Trở lại bên cạnh tôi."

Trái tim Tô Nhiễm chợt treo lơ lửng, cô cười khẩy, nhưng nụ cười trên môi lại bất giác biến mất, "Anh Lệ, anh rất thích nói đùa đúng không?"

"Em biết tôi là người không thích nói đùa." Anh nói nhỏ, nhìn cô.

"Anh không thích ép buộc người khác nhưng chỉ cho tôi ba chọn lựa, nếu tôi không chọn thì sao?" Nhìn ánh mắt thoáng biến hóa của anh, cô nhếch miệng nói: "Tôi hiểu rồi. Có phải anh sẽ không bàn bạc việc hợp tác? Anh Lệ, chuyện bức bách người khác này không thích hợp để anh làm. Dù anh muốn, cũng phải nhìn rõ đối tượng. Anh xem nhiều tiểu thuyết quá hay là đột nhiên thích diễn kịch? Loại tình tiết kiểu này, anh nên quên đi thì tốt hơn."

Nụ cười rộng hơn nhưng ý cười lại không hiện trong mắt anh. Lần này, anh bất ngờ đỡ lấy gáy cô, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mình. Lệ Minh Vũ chỉ cần hơi cúi đầu liền có thể thưởng thức ngay bờ môi đỏ mọng đến mê người của cô.

"Bốn năm không gặp, em ngày càng mạnh miệng." Anh cúi đầu, giọng nói và hơi thở anh tản ra mờ mịt nguy hiểm.

"Tôi nghĩ lúc này không tiện với cái gọi là ôn chuyện cũ." Cô đáp, ngữ khí lãnh đạm.

Mắt Lệ Minh Vũ thoáng tối tăm, ánh mắt sa sầm, buông cô ra, "Được, vậy đến nơi tôi ở. Chúng ta đổi cách thức ôn chuyện cũ." Anh nói rồi khởi động xe.

Tô Nhiễm nhìn anh trân trân hồi lâu. Khi xe khởi động, cô nắm tay thành đấm, lấy điện thoại từ trong giỏ ra, bấm một dãy số...

"Phải sở cảnh sát không ạ, tôi muốn báo án..."

Xe bỗng ngừng lại. Lệ Minh Vũ quay đầu nhìn cô, anh dường như không ngờ cô sẽ báo cảnh sát, ánh mắt anh lộ rõ kinh ngạc nhưng không màng giựt lấy điện thoại của cô.

"Tôi bị người khác giam trong xe không ra được. Loại xe là..." Tô Nhiễm nhìn anh, nói từng chữ từng lời với một bên khác trong điện thoại.

Lệ Minh Vũ hết sức nhẫn nại chờ cô báo cảnh sát xong. Rất lâu sau, anh không kìm được khẽ cười một tiếng.

"Còn không mở cửa sao?" Cô dửng dưng đối mặt với anh, "Cảnh sát gần tới rồi. Đến lúc đó vì chuyện này mà lên báo, nhất định rất ý nghĩa."

Anh nhíu mày, mãi lâu sau cũng mở cửa như cô mong muốn.

Tô Nhiễm không nói tiếng nào liền mở cửa muốn xuống xe...

"Chẳng lẽ em không hiếu kỳ chút nào về chuyện nhà họ Hòa?" Giọng Lệ Minh Vũ lười nhác chợt vang lên phía sau cô.

Đề tài bất ngờ bỗng chốc xuất hiện trước mắt Tô Nhiễm, lưng cô thoáng cứng đờ, rồi thản nhiên nói, "Mọi chuyện của nhà họ Hòa từ lâu đã không còn liên quan đến tôi."

Vóc người cao lớn của Lệ Minh Vũ nhướng về trước, một cánh tay ôm vòng lấy cô, bàn tay anh phủ lên bàn tay đang vịn trên cửa xe của cô, nụ cười và lời nói nặng nề rơi vào tai cô, lưng cô như có như không mà tựa vào lồng ngực anh. Cô muốn né tránh nhưng anh lại càng ôm chặt hơn...

"Mọi người thường nói phụ nữ tuyệt tình còn tàn nhẫn hơn đàn ông. Nào ngờ nhờ tác giả lớn như cô Tô mà hôm nay tôi được lĩnh giáo cặn kẽ một phen như vậy."

Không khó nghe ra ý cười đùa trong giọng nói của anh. Tô Nhiễm thầm điều chỉnh lại hô hấp. Quay đầu nhìn anh lần nữa, nụ cười với lúm đồng tiền nhẹ nhàng hiện lên trên gương mặt cô, nhẹ như nước nhưng đầy quyến rũ cám dỗ. "Trời sinh phụ nữ chung tình nhưng chính vì đàn ông bạc tình mà trở nên tuyệt tình. Anh phải hiểu rằng, phụ nữ là động vật cảm tính. Khi đối mặt với lừa dối và tuyệt vọng, tình cảm của họ sẽ thành cực đoan. Đương nhiên khi không còn gì đáng để lưu luyến thì phải cư xử tuyệt tình. Đây cũng là thói quen bản năng tự bảo vệ bản thân của phụ nữ, giống như sự yêu thích hư vinh trời sinh ở đàn ông. Tuyệt tình, là ô dù tự nhiên che chắn cho phụ nữ."

"Không hổ là tác giả, ngay cả mắng người cũng xuất khẩu thành thơ." Lệ Minh Vũ cười thản nhiên, "Nói vậy, em rất hận tôi?"

Tô Nhiễm nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh, cười, "Thật ngại quá. Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Tôi không hận bất cứ người nào cả, cũng không nghĩ mình sẽ đối xử tuyệt tình với ai. Đời người hết sức ngắn ngủi, tôi sẽ không vì thù hận luẩn quẩn trong lòng mà giày vò bản thân."

"Phải không? Lý lẽ biện luận đường đường chính chính của em suýt chút nữa ngay cả tôi cũng tin. Đã như vậy, đây là cái gì, hở?" Anh cười nhẹ bên tai cô, bàn tay khác chậm rãi xòe ra trước mắt cô...

Một chiếc bông ngọc trai đen ngọt ngào sáng lấp lánh dưới ánh đèn xe, bày ra trong lòng bàn tay anh nhưng lại đau đớn như kim châm vào mắt Tô Nhiễm.

Cô đờ người, theo bản năng sờ lên vành tai mình, không biết từ khi nào chỉ còn lại một chiếc đơn độc.

Bốn năm trước, khi ký vào thỏa thuận ly hôn, cô ra đi với bàn tay trắng. Cái gì cô cũng không lấy, nhưng chỉ mang đôi bông ngọc trai đen này theo mình. Suốt bốn năm qua, bất tri bất giác cô vẫn luôn mang nó bên cạnh. Còn tại sao cô lại thích đôi bông này như vậy, cô cũng không muốn mải miết đuổi theo tâm tư của mình. Có lẽ, mang nó theo để nhắc nhở bản thân, tình yêu là tai họa, đừng nên chạm vào, cũng đừng nên suy nghĩ đến nó.

"Nếu như tôi nhớ không lầm, đây là tôi tặng cho em." Giọng anh vang lên từ đằng sau, hệt như âm thanh của ma quỷ.

Tô Nhiễm nhíu mày, đưa tay muốn giật lại...

Anh thu tay về, cười, "Muốn lấy? Đêm nay đến phòng làm việc của tôi mà lấy." Anh nhấn mạnh lời nói, từng chữ từng chữ như những viên ngọc rơi vào tai cô, "Bây giờ là một giờ sáng. Em còn thời gian cả ngày để chuẩn bị. Địa chỉ liên lạc của tôi có trên danh thiếp. Đêm nay, tôi chờ em."

"Tôi sẽ không đi." Tô Nhiễm chỉ cảm thấy lòng mình càng lúc càng lạnh.

Lệ Minh Vũ nở nụ cười, "Tô Nhiễm, sớm hay muộn gì em cũng phải cùng tôi ăn bữa khuya này."

Tô Nhiễm nghiến chặt răng, rất lâu sau, cô lạnh lùng buông lời, "Anh đúng là đồ điên!" Nói xong, cô lập tức xuống xe, cố sức đóng cửa xe thật mạnh.

Lệ Minh Vũ không đuổi theo xuống, chỉ nhìn bóng lưng cô qua kiếng càng lúc càng xa. Nụ cười trên môi anh dần biến mất. Đôi mắt sâu thẳm càng thêm tĩnh lặng, âm u như bóng đêm, khiến người khác ngạt thở đến chết...

Nhìn Tô Nhiễm được cảnh sát đón đi, anh mới đạp chân ga, xe lướt như hỏa tiễn xuyên qua màn đêm.

Continue Reading

You'll Also Like

13.6K 676 10
Truyện chủ yếu viết về ThiNơ nhà Winwan Mình Ship cặp như này nha: ThiNơ UpGi MonKi KenLey NaQuân Nếu bạn nào không thích các cặp đôi này thì cho mìn...
239K 702 1
Gemini nhìn vậy chứ không phải như vậy, hắn không phải là người đơn giản nhưng cách Fourth đã nghĩ về hắn. ... ‼️ Don't repost - 3 ngày / 1 chap - t...
487K 8.9K 106
Cô: Hàn Bạc Băng 18t cao 1m62 .Cô có khuôn mặt của thiên thần, đôi mắt màu lam nhạt hiện lên vẻ lạnh lùng kiêu sa. Cô có nụ cười thiên sứ nhưng nó đã...
168K 17.8K 79
Em gom nhặt tất cả may mắn đặt cược vào một mối tình thời niên thiếu. Đôi khi em tự hỏi liệu nó có đáng hay không? Nhưng cảm ơn Thế Hưng, đã thắp sán...