Kiếp Chồng Chung

By LinhGzero

61.6K 2.1K 412

Giới thiệu: - Ta: Mạn Tiếu Kỳ. Nam thiếp trong Ninh vương phủ, xuất thân bần hàn vốn là một lang băm. ... More

Chap 1
Chap 2
Chap 3.
Chap 4
Chap 5
Chap 6
Chap 8
Chap 9
Chap 10
Chap 11
Chap 12
Chap 13
Chap 14
Chap 15
Chap 16
Chap 17
Chương 18
Chương 19

Chap 7

2.6K 109 8
By LinhGzero

 
  Mùa thu năm ấy có một vị vương gia buông bỏ hết thảy mọi quyền lực trong tay vì một người nam nhân vô cùng bình thường. Hoàng đế băng hà khiến trong cung một mảng lạnh lẽo nhưng vì cơ bản mọi thế lực trong triều đều rơi vào tay Nhị Hoàng tử Tiêu Lam Hàn nên hắn đăng cơ không vướng chút khó khăn nào.

     Vua cha qua đời thì hình phạt cấm túc không cho gặp bất kỳ một ai kia của Tiêu Lãnh được bãi miễn. Ninh vương gia lại tự do tự tại như xưa. Mọi diễn biến thay đổi thăng trầm của chiều đình và hậu cung đều không khiến hắn mảy may bận tâm. Dù sao thì Ninh vương gia cao sang quyền quý, thế nhưng dù sao cũng là đại nguyên soái với nét mặt tương đối tàn khốc nên ít ai tương giao với hắn. Hiển nhiên bây giờ Tiêu Lãnh sẽ trở về bên Tiểu Mạn của hắn. Xa nhau một thời gian ngắn nhưng với hắn là quá đủ.

    Nỗi nhớ mong của Tiêu Lãnh đang từng ngày, từng giờ thiêu đốt trái tim hắn. Nhớ Tiểu Mạn, nhớ từng cử chỉ thân quen, nhớ từng ánh mắt nụ cười, nhớ mùi hương nhàn nhạt an ổn ấy. Bây giờ đã không còn trở ngại giữa hắn và Tiểu Mạn, hắn đã có vương phủ của riêng mình, có thể đưa Tiểu Mạn về đấy rồi. Không danh, không phận thì y vẫn sẽ ở bên hắn chứ???.

     Vừa ra khỏi cung Tiêu Lãnh đã thấy  bạch y nam tử An Hoài Ngọc đang lo lắng ngó lăm lăm hắn. Thân bạch y ngọc ngà không nhiễm bụi trần dân gian, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào An thiếu gia vẫn đẹp siêu thực, đẹp điên đảo chúng sinh như thế. An Hoài Ngọc thấy hắn đang nhanh chóng vội vàng nên tiến lên hỏi.

    -" Tiêu Lãnh. Huynh gày đi nhiều quá. Thời gian qua ta lo cho huynh lắm. Hoàng thượng cấm không cho ai gặp huynh, ta nhờ phụ thân đi cầu tình cũng không được a~."

     An Hoài Ngọc dùng đôi tay lành lạnh chạm vào khuôn mặt góc cạnh của Tiêu Lãnh. Bị hoàng thượng cấm túc thôi chứ có cấm ăn đâu mà sao Tiêu Lãnh hốc hác đến vậy?.

    -" Ta vẫn rất bình thường chỉ vì lo nhiều việc mà ăn không vào mà thôi."

    -" Hoàng thượng ngài mới băng hà, huynh lại vội vàng đi đâu thế."

    -" À....". - Nói ra ngại lắm. Thân là hoàng tử được vua cha yêu thương nhất nay ngài vừa đi đã vội vàng đi tìm Tiểu Mạn. Quá bất hiếu luôn. Nhưng hắn cực kỳ nhớ y.

    -" Tiêu Lam Hàn đăng cơ. Mọi thế lực mà huynh dày công sắp xếp, vui đắp đều thuộc về hắn ta. Tại sao? Ta không thể hiểu nổi. Huynh không phải luôn muốn thừa kế đế vị hay sao?. Mộ nỗ lực đổ sông, đổ bể hết sao?".

    -" Ta buông bỏ hết. Ta yêu rồi. Người đó đệ gặp rồi đó. Ta không thể để người ấy chịu bất cứ ấm ức nào. Đệ chưa yêu nên đệ không thể hiểu nổi đâu."

     Đột nhiên ánh mắt của An Hoài Ngọc ảm đạm mất đi ánh sáng. Y quay mặt đi khiến Tiêu Lãnh không nhìn thấy nét mặt của y được nữa.

      -" Thế giờ là huynh vội vàng đến gặp người đấy có phải không?."

      -" Ân. Bị phạt cấm túc đã quá lâu rồi. Ta rất nhớ Tiểu Mạn."

      -" Tiêu Lãnh. Ta đang rất không vui. Rất muốn uống rượu giải sầu. Huynh sẽ đi với ta chứ. Một lát thôi. Có được hay không?."

     -" Tiểu Ngọc Nhi. Ngươi buồn chuyện gì vậy. Hay đi cùng ta đến gặp Mạn Tiếu Kỳ nhé. Vừa đi ta vừa tâm sự, đệ nói cho huynh nghe chuyện bận tâm của đệ."

     An Hoài Ngọc vẫn né tránh ánh mắt của Tiêu Lãnh. Y nghe thấy câu trả lời không như ý muốn mà hụt hẫng. Ngày trước Tiêu Lãnh luôn đặt y ở vị trí trên nhất. Dù có việc gì gấp gáp bao nhiêu vẫn luôn luôn chiều theo vui buồn thất thường của y. Những tửng mình rất đặc biệt thì ra tất cả chỉ là chưa phải lúc. Nam nhân quá đỗi bình thường lại nghèo hèn mạt hạ kia có gì hơn An Hoài Ngọc. Ơn cứu mạng sao???. Không phải trên chiến trường khốc liệt nhiều khi cận kề cái chết chúng ta đã xả thân cho nhau rất nhiều lần sao???.

     -" Ta đang không vui. Nếu huynh vội vã thì huynh đi đi. Lần sau ta sẽ bồi huynh và hắn sau."

     Nhìn bóng lưng cô độc của Tiểu Ngọc Nhi, Tiêu Lãnh không nỡ nào cứ để y như vậy rồi đến gặp Tiểu Mạn. Tiểu Mạn đợi ta chút nhé, rất nhanh thôi ta sẽ đến bên em. An Hoài Ngọc này y nhanh say lắm nha.

     -" Đợi chút. Huynh đi với đệ."

    Tiêu Lãnh vọt đến huých vai An Hoài Ngọc rồi hai nam nhân đẹp như trích tiên ấy sóng vai đi bên nhau. Nhìn đôi mắt mở to trong veo hơi hồng hồng như mắt thỏ của An Hoài Ngọc làm tâm trí Tiêu Lãnh nhộn nhạo.

    Trăng treo trên cao, màn đêm tối đen như mực, trời thu gió đêm vốn mang hơi thở lạnh lẽo. Lam y bay phất phơ trong gió u buồn mà tịch liêu. Mạn Tiếu Kỳ được ám vệ của Tiêu Lãnh cho biết thời gian này hắn không đến bên y được. Y cũng cảm nhận được có người muốn giết y nhưng tất cả mọi việc đều được ám vệ của Tiêu Lãnh giải quyết triệt để. Có lẽ chuyện của y và Tiêu Lãnh đã bị hoàng thượng phát hiện rồi. Cũng đúng thôi giấy sao gói được lửa nỗi nhớ mong khiến lúc nào Tiêu Lãnh cũng ở bên y thì hoàng thượng đương nhiên phải xử lý y rồi. Giá như Mạn Tiếu Kỳ y là nữ nhân dù không xứng đáng làm phi cũng có thể làm thiếp thất, nô tỳ.

     Hôm nay được tin vua băng hà y lo lắng nhiều lắm. Đã xảy ra chuyện gì?. Tiêu Lãnh giờ ra sao rồi?. Chưa bao giờ Mạn Tiếu Kỳ thấy y vô dụng như vậy. Y chỉ có thể ngồi đây lo lắng từng giờ, từng phút. Vừa lo vừa nhớ hắn tới xé lòng. Vẫn bình yên cứ???.

    Từ từ xa Tiêu Lãnh đã trông thấy Tiểu Mạn. Ám vệ báo cáo khoảng thời gian này Tiểu Mạn sống ra sao. " Vương gia, nam tử ấy rất lo lắng cho ngài."

     Tiêu Lãnh nhẹ nhành tiến đến bên Mạn Tiếu Kỳ. Hắn muốn khảm, muốn khắc sâu Tiểu Mạn vào lý trí của mình. Choàng áo của mình lên người Tiểu Mạn rồi mạnh mẽ ôm người vào lòng. Gày, gày sơ xác như vậy. Ta xa ngươi một thời gian ngắn thôi mà.....

     -" Tiểu Mạn.... Ta đây rồi."

     -" Tiêu Lãnh. Là ngươi đúng không?."

     Mạn Tiếu Kỳ vùng ra khỏi ôm ấp quen thuộc để nhìn thật sâu vào mắt Tiêu Lãnh. Nét u buồn vẫn vương vấn trong đôi mắt lãnh ngạo ấy. Y làm sao vậy, ấm áp chân thực như vậy thì giả kiểu gì. Xa hắn ngắn như vậy mà nhiều lần y đã mường tượng ra bóng hình hắn để tự an ủi mình. Lần này y thật muốn đi theo hắn đi đâu cũng được. Vào chốn thâm cung sâu như biển cũng không hề gì. Miễn là được ở bên cạnh Tiêu Lãnh, làm thái giám y cũng không quá quan tâm.

     -" Đêm lạnh lẽo như vậy ngươi đơn bạc ngồi nơi đây nhiễm phong hàn thì sao?."

     -" Đừng nghĩ mình là lang trung thì muốn làm gì thì làm. Ngươi bệnh thì ta biết phải làm sao, ngươi bệnh thì sao tự bắt mạch, bốc thuốc trị cho mình được."

     Tiểu Mạn không nói gì chỉ nhìn nhìn Tiêu Lãnh mỉm cười.

      -" Tiểu Mạn ngươi gày như vậy ta đau lòng lắm. Ta định đến bên ngươi từ chiều nhưng bận chút chuyện gấp nên khuya khoắt mới trở về bên ngươi được. Không trách ta chứ."

      -" Tiêu Lãnh, ngài cũng gày đi rất nhiều."

     Tiểu Mạn Kỳ giống như An Hoài Ngọc cùng chạm vào bên má phải của hắn, cùng cảm giác ngón tay cứ nấn ná nơi bọng mắt mãi không đi giống nhau như đúc chỉ khác tay Tiểu Mạn ấm áp, tay của An Hoài Ngọc thì giá lạnh.

     -" Ăn không vào, ngủ không ngon này. Người đã quá vất vả rồi." - Mạn Tiếu Kỳ vừa chạm vào nam nhân y yêy thương nhất vừa nói. Nhưng câu  "ta đi theo ngươi để chăm sóc ngươi vẫn mãi không ra khỏi miệng được. "

     -" Ta giờ mới phát hiện ra những món sơn hào hải vị ở trong cung nó rất ngấy nuốt không trôi. Giường trong cung rất rộng nhưng cũng quá cứng và lạnh lẽo làm ta ngủ không nổi."

    Hôn hôn lên khoé mắt câu nhân đang ngó mình đăm đăm kia. Đôi mắt của y đẹp lắm sâu thăm thẳm hút hồn khiến Tiêu Lãnh bị dục hoả đốt người. Cũng đúng thôi chỗ kia hắn thèm thuồng rất lâu nhưng vì lần đầu khiến Tiểu Mạn bị thương nên hân không được ăn. Rồi lại bị tiên đế cấm túc con mẹ nói đói lắm rồi...

     -" Phụ Hoàng đã tạ thế. Ta giờ đã có vương phủ của chính mình. Trước ở trong cung ta không muốn mang ngươi vào, nhưng phủ đệ của ta thì lại khác."..

     -" Mạn Tiếu Kỳ. Ta yêu Ngươi."

     -" Mạn Tiếu Kỳ theo ta về vương phủ của ta nhé. Về chăm sóc cho ta, ta không có ngươi sống không nổi."

     -" Ta không thể cho ngươi một hôn lễ đúng nghĩa. Không mai mối, không kiệu rước, không thể khiến toàn dân thiên hạ biết Tiêu Lãnh yêu Mạn Tiếu Kỳ nhiều như thế nào. Không danh, không phận ngươi vẫn theo bên ta nhé. Nhưng ta thề. Ta thề. TRÁI TIM CỦA TIÊU LÃNH MÃI MÃI CHỈ THUỘC VỀ MẠN TIẾU KỲ."

     -" Làm tân nương. Không tân lang...  Cũng không phải. Làm bạn với ta, ở bên ta đến đầu bạc răng long nhé. Bằng lòng để cho tình yêu của Tiêu Lãnh ta chăm sóc cho ngươi nhé."

     -" Ta nguyện ý."

    Mạn Tiếu Kỳ chỉ cần Tiêu Lãnh.

    Mạn Tiếu Kỳ chỉ cần tình yêu của hắn không màng gì cả.

      Ba tháng sau khi Thiên Ân đế đăng cơ, hoàng đế trẻ ấy cử hành đại hôn lễ tấn phong Phượng Cầm trưởng nữ của Phượng tể tướng làm hoàng hậu, chủ trì hậu cung. Ngày vui nên hoàng thượng đặc xá khai ân giảm siu cao thuế nặng, ban phát lương thực cho tất cả dân chúng của ngài. Khai ân xoá bỏ tội danh cho rất nhiều tù nhân trong đại lao hình bộ..... Nói tóm lại cả tháng mà hoàng thượng đại hôn ấy thì cả triều đình, dân chúng, tội nhân đều vui như tết. Vì dù sao sau tất cả Tiêu Lam Hàn là được lợi nhất. Vừa thừa kế được đế vị, vừa lấy được mỹ nhân hắn luôn yêu, luôn tâm tâm niện niện.

    Hoàng thượng biết đế vị này mình giành được một phần vì Tiêu Lãnh buông bỏ, một phần cũng vì nam nhân tên Mạn Tiếu Kỳ kia. Hoàng đế đự định tiến hành hôn lễ cho bọn họ nhưng khi ấy Tiêu Lãnh và Mạn Tiếu Kỳ đã khanh khanh ta ta nồng nàn, ngọt ngào rồi. Nhìn hai người ấy yêu nhau nhiều đến vậy có lẽ hôn lễ có hay không cũng không còn quan trọng đi.

Continue Reading

You'll Also Like

191K 19K 24
"𝙏𝙤𝙪𝙘𝙝 𝙮𝙤𝙪𝙧𝙨𝙚𝙡𝙛, 𝙜𝙞𝙧𝙡. 𝙄 𝙬𝙖𝙣𝙣𝙖 𝙨𝙚𝙚 𝙞𝙩" Mr Jeon's word lingered on my skin and ignited me. The feeling that comes when yo...
618K 18.7K 75
Hiraeth - A homesickness for a home to which you cannot return, a home which maybe never was; the nostalgia, the yearning, the grief for the lost pla...
165K 5.8K 42
❝ if I knew that i'd end up with you then I would've been pretended we were together. ❞ She stares at me, all the air in my lungs stuck in my throat...