(BHTT- EDIT) Trọng sinh chi n...

By mimingan1

33.4K 2K 187

Văn án: "Ngươi thuộc ngành nào?" Nàng mặt không biểu tình ăn thỏi socola. "Ta và ngươi làm chung một ngành đư... More

Văn án
Chương 1
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
chương 22
chương 23
chương 24
chương 25
chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37

Chương 2

2.1K 96 6
By mimingan1


☆, Chương 2:

Ngày hôm đó, nắng vàng rực rỡ, thời tiết tốt để du lịch, nhưng mà, hôm đó là thời gian ta tham gia kỳ thi Đại Học, sáng sớm ta liền đi ra cửa, cao hứng ngâm nga bài hát.

Ngươi muốn hỏi ta vì sao tham gia kỳ thi Đại Học lại hưng phấn như vậy, cái rắm! Ta là người không tim không phổi như vậy sao?

Đêm qua nãi nãi nói lỡ miệng, nàng cho ta biết thân nương đáng bị đâm ngàn dao kia sẽ đến trường thi cổ động cho ta, kháo, nũ nhân mười tám năm chưa từng gặp mặt, ai mà thèm nàng đến a! Oán hận nàng còn không kịp đây!

Cha ta quanh năm đi công tác tại ngoại địa, chỉ có ta cùng nãi nãi sống nương tựa lẫn nhau, nãi nãi nói cho ta biết, mẹ của ta nàng là nữ nhân không tuân thủ nữ tắc thủy tính dương hoa (*dâm loàn), sanh ta xong, đã chạy theo nam nhân khác, vứt bỏ ta cùng cha ta, cho nên đoạn tuyệt lui tới cũng không có gì đáng tiếc.

Nãi nãi cứ nói như vậy, ta cũng cứ tin như vậy, nhưng người thì đều hiếu kỳ, ta cũng vô cùng muốn gặp nữ nhân tội ác tày trời trong truyền thuyết này, trong tư duy của ta, nữ nhân như vậy bình thường đều lớn lên rất đẹp, ta thích nữ nhân xinh đẹp.

Sáng sớm trên đường phố người cũng không nhiều, bởi vì chách thời gian thi rất sớm, cho nên phụ cận trường thi cũng không có quá nhiều người, dưới một cây đại thụ ngay góc đường, có một nữ nhân mặc váy dài đứng đấy đưa lưng về phía đường đi.

Nàng bắt chéo hai tay sau lưng, ngẩn đầu đầu lên nhìn đám chim chóc líu ríu gọi không ngừng, ánh mặt trời xuyên thấu qua tàng cây chiếu vào làn tóc của nàng, rọi ra một tầng ánh sáng màu vàng, mặc dù chỉ chứng kiến một cái bóng lưng, nhưng ta dám khẳng định, nàng nhất định rất đẹp, hơn nữa, luôn có một loại cảm ứng tâm linh tồn tại, nàng và ta có ngàn vạn liên hệ.

Đúng lúc này, nàng tựa hồ cũng cảm thấy sự hiện hữu của ta, chậm rãi quay đầu lại, ta cười chạy tới đối diện, trong miệng còn gọi tên của nàng, “Vân Mộng Thu!”

Nàng quay đầu, là một trương mặt co quắp, ta dừng lại trong nháy mắt, ngay cả công phu chửi mẹ cũng không có, đã bị một chiếc xe chạy nhanh tới đụng bay ra ngoài.

“A! —— ngọa tào!” Ta từ trong mơ bừng tỉnh, sau lưng bị đổ mồ hôi ướt đẫm, quạt điện đong đưa qua lại, phát ra tiếng ma sát chi ảo ảo.

Ngọa tào, mộng này thật sự quá không hợp thói thường rồi! Tuy rằng năm đó đúng là lúc đi đến trường thi ta bị xe đụng chết đấy, nhưng thân nương trong truyền thuyết kia căn bản là ta không có gặp được không!

Càng đừng nói tơi gương mặt co quắp hiếm thấy kia, đây là kiếp trước làm bao nhiêu nghiệp chướng mới có thể có được mẹ như vậy a! Phì phì phì! Nói thế nào thì cũng chỉ là một cái ác mộng xúi quẩy thôi!

Nhưng tự chính mình cũng không biết vì cái gì, hết lần này tới lần khác còn muốn tới Tái Bắc, nơi đây không phải là nơi nhớ lại tràn đầy bi thương ư, một tiểu hài tử không ai muốn gì gì đó.

Có lẽ đây chính là một loại chấp niệm lúc người chết đi mang theo, đã quên truy tìm ý nghĩa chân chính, mà quá trình truy tìm chân tướng đã biến thành một loại tiềm thức, bởi vậy mới có cái gọi là hiếu kỳ hại chết một con mèo, hy vọng lần này ta không cần chết vô cùng thảm, Meow ~

Nhân sinh kiếp này, bình an vượt qua 23 năm, cái này giống như là lấy hết nhân phẩm 18 năm mua một lọ Hồng Trà, sau khi mở ra lại phát hiện cón có thêm một lọ.

Không, có lẽ đây hết thảy đều là vận mệnh thạch lựa chọn!

Rõ ràng là mơ thấy ác mộng, theo như lẽ thường, lúc ta giật mình dậy có phải nên là sáng sớm? Dẹp đi! Ta bị muộn nữa rồi a! Quả nhiên không thể tin theo lẽ thường a!

Lúc chạy đến công ty ta mệt xém chút tắt thở, ni mã, kiếp này không cần phải lừa tình nhau như vậy a, lừa bố mày à! Nhìn thời gian, vẫn bị đến muộn hơn nửa canh giờ.

Lúc ta tay chống đầu gối lè lưỡi thở như chó, một thân ảnh phiêu dật từ bên cạnh ta phiêu tới, “cô đến muộn”. Vẫn là thanh âm bình thản làm cho người ta chán ghét kia.

Ta ngẩng đầu không cam lòng yếu thế trừng nàng, đáp lễ, ”Cùng vui cùng vui, cô cũng đến muộn!”

“Tôi đi muộn không mất tiền, cô không giống vậy”. Nói xong, nàng còn mặt không biểu tình cắn socola trong tay một cái, chậm rì rì đi vào trong công ty.

Dù sao đã trễ rồi, cũng không cần vùng vẫy, ta cũng chậm rì rì đi theo sau nàng, sau đó hai người tiến vào thang máy, “Này, cô không phải sợ đi thang máy sao? Rất khủng bố, sẽ kẹp gãy đầu a ~” ta còn cố ý nghiêng đầu lè lưỡi với nàng một cái.

Nàng chẳng qua nghiêng qua liếc ta một cái,vẫn không lộ vẻ gì ăn Socola, “Tôi có tên”.

“A, thật có lỗi, cô gọi ngựa(mã) cái gì lệ cơ?” Ta cười hỏi nàng.

“Marjorie. Dung lượng não của cô còn có thể nhỏ hơn chút nữa không?”

Đối mặt sự châm chọc của nàng, nếu như ta tức giơ chân, đó mới là trúng kế! Ta cười càng thêm ngọt ngào, vỗ đầu một cái, “A, đúng đúng, là môn Pô-lo (*cưỡi ngựa đánh bóng) lệ! Cô xem cái trí nhớ của tôi ~”

Nàng lần nữa ngừng ăn, mắt híp lại, lé mắt nhìn về phía ta, ta rất muốn nói, nhìn nàng như thế này rút cuộc có được tính là một cái biểu lộ không?!

Lúc ta cho rằng nàng rút cuộc muốn nổi đóa lên, nàng lại đột nhiên thở nhẹ ra một hơi, lại tiếp tục bắt đầu ăn, triệt để bỏ qua ta, ni mã, thế này cũng không tức giận? Không có Thiên Lý nữa a!

“Mã tỷ, ngươi mỗi ngày đều ăn như vậy, còn không béo, thật là làm cho người hâm mộ a.” Ta mới không thừa nhận ta là Đẩu M đây! Nàng ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho ta, sau khi thang máy đến nơi đứng lại liền tiêu sái bước đi về phòng làm việc, đem ta bỏ qua vô cùng triệt để, cái trình độ chọc tức chết người này a!

“Hoàng Khanh! Cô xem lại cô! Vừa tới làm vài ngày, đã đến muộn ba lần! Cô còn muốn đi làm không!” Ta mới vừa vào cửa, đại tỷ hành chính liền hùng hổ chạy tới hưng sư vấn tội.

“Thực xin lỗi, tại nhà cách xa quá, làm, làm, em dĩ nhiên muốn đi làm ~” ánh mắt ta nhìn thoáng qua bóng lưng của Mã tiểu thư cách đó không xa, sau khi nàng mở Computer, liền ngồi ở chỗ kia chuyên tâm ăn, chờ Computer khởi động, đặc quyền giai cấp thật là làm cho người căm tức.

“Tôi nói cô không nghe vào nữa rồi đúng không?! Cô muốn khấu trừ toàn bộ tiền lương tháng này sao?” Đai tỷ hành chính vô cùng phẫn nộ thái độ thất thần của ta, ta cảm giác nước miếng của nàng đều phun hết trên mặt ta.

Hôm nay thật là một một ngày tồi tệ a, bắt đầu từ sáng sớm khi gặp được Mã tiểu thư, ta lấy khăn tay ra lau mặt, từ trong màn hình đen thui có thẻ nhìn thấy nhất cử nhất động của Mã tiểu thư ngồi đằng sau, sát, ai muốn nhìn nàng làm gì a!

Ta vừa mở Computer ra, sau lưng liền truyền tới thanh âm một nam sinh, “Marjorie, tôi thấy hình như cô rất thích ăn socola, trùng hợp hôm qua cửa hàng gần nhà tôi có  chương trình khuyến mãi đặc biệt , vì vậy đã nghĩ mua cho cô một ít…”

Bát quái đương nhiên là việc ta rất hứng thú, nhất là việc về mặt co quắp Mã tiểu thư đây, nam nhân thật đúng là, chỉ cần nhìn thấy xinh đẹp căn bản mặc kệ tính cách sao? Nhìn gương mặt co quắp của Mã tiểu thư kia, thời điểm lên giường thật không có cảm giác cường gian thi thể sao?! (Editor: tôi đang chờ tới lúc cô cường gian thi thể :))))

“Phốc” chỉ vừa tưởng tượng như vậy ta liền không nhịn được cười ra tiếng, vội vàng che miệng quay đầu lại.

“Thật có lỗi, tôi không thích ăn hiệu này”. Mã tiểu thư lạnh lùng cự tuyệt.

Nam sinh còn chưa từ bỏ ý định, cứ như vậy bị cự tuyệt thật quá mất mặt rồi, “Vậy cô thích nhãn hiệu nào?”

“Cái tôi ăn là bí mật độc chế, độc nhất vô nhị, không mua được.”

Ta phi! Ngươi không cần lẽ thẳng khí hùng mặt không đổi sắc nói dối như vậy a, lại còn là loại trăm ngàn chỗ hở như vậy, ngươi cho là người khác ai cũng ngu ư, loại ngươi ăn kia rõ ràng là loại bình thường chỉ cần tới cửa hiệu nhập khẩu đều có bán a!

“A, như vậy a, ha ha, Marjorie cô thật là khéo tay ~ còn làm cả  Socola nữa?” Nam sinh còn muốn dây dưa đến gần, ta trong lòng đã xì mũi coi thường, thể loại muội giấy như ngươi còn dám khiêu chiến băng sơn hệ độ khó cao?!

“Tôi bắt đầu vẽ tranh rồi, nến anh rảnh rỗi như vậy, đi tìm Hoàng tiểu thư nói chuyện phiếm được không?”

“Cáp?!” Ta một chân gác lên đầu gối, cánh tay gác lên ghế dựa lưng xoay người sang chỗ khác, “Mã tiểu thư, cô cảm thấy tôi rất rảnh rỗi sao?!” Ta có rất nhiều công tác cần làm được không, nói như ngươi vậy sẽ làm người ta cảm thấy ta nghỉ việc được rồi!

“Anh xem, Hoàng tiểu thư cũng bề bộn nhiều việc, toàn bộ công ty chỉ có anh là rảnh nhất rồi, cẩn thận phòng nhân sự tới tìm anh làm phiền”. Mặt co quắp Mã tiểu thư căn bản không có nhìn ta, ngẩng đầu nói với nam sinh.

Lại không nhìn ta?! Móa! Về sau ta tuyệt đối không nói chuyện với nữ nhân này! Hỗn đản!

Nghẹn lấy một hơi, viết bản báo cáo công nghệ buồn tẻ, tới gần buổi trưa, MT tỷ kêu người trong văn phòng cùng đi ra ăn cơm, nhưng chỉ riêng không kêu Mã tiểu thư, xem ra Mã tiểu thư trong công ty nhân duyên không tốt lắm, trong lòng của ta có chút thoải mái.

Nhưng lúc ta đứng bên bàn thu dọn điện thoại cùng túi tiền, trong lúc vô tình quay đầu lại nhìn nàng một cái, nàng vẫn đang nghiêm túc làm bản thiết kế, bóng lưng gầy yếu cô đơn làm cho người ta có chút đau lòng.

Cái trứng a! Không được, ta không thể để tâm tình đồng tình tràn lan, ai kêu nàng làm cho người chán ghét như vậy! Cầm lấy túi tiền cùng điện thoại, ta nên đi theo MT tỷ các nàng cùng đi ăn cơm thôi.

Ngồi bên bàn ăn, MT tỷ vỗ sau lưng nam sinh buổi sáng bị Mã tiểu thư cự tuyệt, “Tiểu Ngô a, đừng nản chí, cậu xem trong công ty nhiều cô nương như vậy, sao cậu cứ hết lần này tới lần khác đi đụng cái tảng đá trong nhà xí kia, rốt cuộc vẫn là tự mình chuốc khổ a ~ cậu xem, Tiểu Hoàng mới tới cũng không tệ lắm, cô nương lớn lên không tệ, tính cách lại…”

Theo lời MT tỷ nói, ánh mắt của mọi người đều tụ tập tới đây, nhưng có chết hay không chứ, hôm nay ta mang giày không vừa chân, sáng sớm lại chạy xa như vậy, trên chân bị cọ xát ra vài cái bong bóng, muốn thừa dịp mọi người không chú ý tháo giày ra thả lỏng một chút.

Ni mã, như vậy cũng tốt, trong lúc ánh mắt mọi người đang lúng túng, ta lại đem giày mang vào, thật vất vả nở ra một nụ cười, “A, hặc hặc, tính cách của ta rất là tốt ~”

Từ nay về sau, hình tượng thục nữ của ta đã triệt để biến mất a! Tất cả mọi người còn cho là ta là một nữ hán tử ngồi cạy chân nữa a!!! Ni mã, hôm nay tuyệt đối là giẫm phải cái gì rồi, họa vô đơn chí (*họa đến dồn dập) a!

Đi nhà vệ sinh rửa sạch cái tay, trở về chợt nghe bọn hắn bắt đầu bát quái về Mã tiểu thư, người bới ra vẫn là MT tỷ, “Nàng mới 24, mới tốt nghiệp một năm, tới công ty mới mấy tháng a, có thể trèo ngang địa vị của ta? Ta đã ở cái công ty này cần cù chăm chỉ làm tám năm a! Tám năm là khái niệm gì? Chiến tranh kháng Nhật cũng đã xong a! Nhìn cái bộ dạng kia của nàng, nhất định là sau lưng đã bò lên trên giường ai đó, mới có thể thượng vị nhanh như vậy! Còn đặt tên tiếng Anh để người khác gọi, chẳng lẽ không có tên tiếng Trung ư! Thật giả tạo!”

Tuy rằng ta cũng không ưa thích tác phong lạnh lùng kia của Mã tiểu thư, nhưng cẩn thận ngẫm lại, nàng cũng không làm chuyện gì xấu, nói xấu sau lưng người ta là không tốt, “Ta cảm thấy có lẽ không thể, nàng lạnh như vậy, không sợ làm người ta chết cóng trên giường a.”

Tất cả mọi người nghe xong lời của ta đều phá lên cười, đúng lúc này, ta vừa vặn thấy Mã tiểu thư đi ngang qua ngoài tiệm cơm, “Phốc ——“ trực tiếp đem nứơc trà trong miệng phut hết lên mặt nam sinh ngồi đối diện, quả nhiên không thể nói bậy sau lưng người khác a, may mắn Mã tiểu thư ở ngoài phòng có lẽ không nghe thấy chúng ta nói cái gì.

Nàng chẳng qua chỉ lạnh lùng liếc vào trong phòng, sau khi nhìn thấy chúng ta, không có phản ứng gì, tiến vào tiệm ăn nhanh bên cạnh, rất nhanh, mang theo túi thức ăn trong tiệm ăn nhanh đi đến công ty.

Nàng vậy mà chỉ lớn hơn ta một tuổi? Nhìn vẻ mặt thành thục của nàng, ta vẫn tưởng là nàng đã 27 tuổi, còn trẻ như vậy đã có thể lên làm nhà thiết kế của công ty, khó trách sẽ bị người chỉ trích.

Đại khái bởi vì ta là thiếu nữ thiện lương, mỗi lần nhìn thấy nữ hài tử này bị bài xích bên ngoài, ta đều sinh lòng thương tiếc, bất quá cuối cùng đều không có kết cục tốt.

Continue Reading

You'll Also Like

5.1K 628 24
thân bạn tôi lo
299K 21K 85
Tên truyện : Ám sát đối tượng là hồ ly (暗杀对象是狐狸) Tác giả : Phong Nguyệt Bạc (风月泊) Editor : Tiểu Tước Độ dài : 84 chương Thể loại: Cổ đại, nhẹ nhàng...
7.3K 665 23
6 câu chuyện mỗi câu chuyện hề theo 1 kiểu =))))
21.2K 1.7K 31
Những câu chuyện tình yêu hường phấn hoặc không của một nhóm bạn.