Ngự Hoàng- Lạc Dận (Edit: xAS...

By Tieuphongdamdang

933K 48.4K 10K

《Ngự Hoàng 》 Tác giả: Lạc Dận, edit: xASAx. Biên soạn: Lik_sss ,Lyly, Vũ Phong, YC. Mạc Vân. Tes... More

Dự cáo *Ngự Hoàng*
Mở đầu.
Chương 1 - Nguy Hiểm Bất Ngờ
Chương 2 - Liều chết chiến đấu
Chương 3 - Không thể khống chế.
Chương 4- Lựa chọn.
Chương 5 - Tướng Quân Vân Dương
Chương 6 - Cuộc Sống Nô Dịch
Chương 7 - Hầu Hạ Tắm Rửa.
Chương 8 - Giữ lại.
Chương 9 - Mong muốn của nam nhi.
Chương 10 - Tình hình có biến.
Chương 11 - Kế sách ngăn địch.
Chương 12 - Thúc ngựa vung roi.
Chương 13 - Không thể khống chế.
Chương 14: Bị hiểu lầm.
Chương 15 - Tâm tình không tốt.
Chương 16: Vô duyên vô cớ.
Chương 17: Một ước định.
Chương 18 - Lật lọng.
Chương 19 - Sóng gió cuộn trào.
Chương 20: Dặn dò sự tình.
Chương 21 - Nổi Lên Mặt Nước.
Chương 22 - Binh Mã Loạn Lạc.
Chương 23: Không được gạt người.
Chương 24: Không Thể Mở Miệng.
Chương 25: Nguy Cấp.
Chương 26: Chuyển Biến Bất Ngờ.
Chương 27:Kết Cục Của Vân Dương
Chương 28 - Thanh Lưu Thành.
Chương 29: Huynh Đệ Lạc Gia.
Chương 30 : Đóng Quân Lạc Phủ. (Edit:xASAx)
Chương 31: Cuộc Sống Ở Lạc Phủ. (Edit:xASAx)
Chương 32: Gặp Phải Phiền Phức. (Edit:xASAx)
Chương 33: Ép Mua Ép Bán
Chương 34 :Thử Xem Đàn Ông. (Edit:xASAx.)
Chương 35: Xem Náo Nhiệt(Edit: xASAx.)
Chương 36: Hoàn Toàn Không Hiểu.
Chương 37: Kỹ Thuật Dẫn Dắt.(Edit:xASAx)
Chương 38: Cảm Ơn Tiếp Đãi. (Edit:xASAx)
Chương 39: Việc Ngoài Ý Muốn.(Edit:xASAx.)
Chương 40: Sự Biến Dồn Dập.(Edit:xASAx)
Chương 41: Tra Rõ Sự Việc.(Edit:xASAx.)
Chương 42: Nửa Đêm Kinh Hồn.(Edit:xASAx)
Chương 43: Phát Triển Ngoài Ý Muốn.(Edit:xASAx)
Chương 44: Không Thể Trốn Tránh.(Edit:xASAx)
Chương 45: Người Trong Lòng.(Edit:xASAx)
Chương 46: Rơi Vào Quẫn Cảnh.(Edit: xASAx)
Chương 47: Ra Quân Không Thành.(Edit:xASAx)
Chương 48 :Khá Bất Ngờ.
Chương 49 - Bị Gây Khó Dễ.(Edit:xASAx.)
Chương 50: Giải Trừ Nguy Cơ.(Edit:xASAx.)
Chương 51: Quanh Co.(Edit:xASAx).
Chương 52:Thuận Theo Tự Nhiên.(Edit:xASAx)
Chương 53:Gặp Lạc Phồn.(Edit:xASAx)
Chương 54: Biểu Đạt Tâm Ý.(Edit:xASAx)
Chương 55: Tính Tình Lạc Cẩn.(Edit:xASAx)
Chương 56 :Thật Sự Yêu Thích. (Edit:xASAx)
Chương 57: Vô Cùng Lơ Là.(Edit:xASAx)
Chương 58: Ván Đã Đóng Thuyền. (Edit:xASAx)
Chương 59 : Hứa Hẹn.(Edit:xASAx)
Chương 60: Học Quen(Edit:xASAx)
Chương 61: Sống Chung Hòa Hợp.(Edit:xASAx)
Chương 62: Xác Định Quan Hệ.(Edit:xASAx)
Chương 63: Tín Vật Đính Ước.(Edit:xASAx)
Thông báo từ Tiểu Phong.
Chương 64: Thiếu Gia Lạc Gia.(Edit:xASAx)
Chương 65: Trong Khủng Hoảng.(Edit:xASAx)
Chương 66: Chịu Trừng Phạt.(Edit:xASAx)
Chương 67: Mưu Kế Của Lạc Phồn.(EditxASAx)
Chương 68: Bụng Đói Kêu Vang. (Edit:xASAx)
Chương 69:Thích Ta Sao.(Edit:xASAx)
Chương 70: Đối Diện Với Bản Thân.(Edit:xASAx)
Chương 71: Xua Tan Mây Mù.(Edit:xASAx)
Chương 72 - Gặp Hoài Viễn.(xASAx)
Chương 73: Có Chút Manh Mối.(Edit:xASAx)
Chương 74:Trăm Phương Ngàn Kế.(Edit:xASAx)
Chương 75: Không Ngừng Cố Gắng.(xASAx)
Chương 76: Đạt Được Mục Đích. (xASAx)
Chương 78: Người Là Của Thần.(xASAx)
Chương 79: Khốn Khổ Chờ Đợi.(xASAx)
Chương 80 - Ngươi Tới Hay Ta Tới(xASAx)
Chương 81 - Chĩa Mũi Nhọn.( xASAx)
Chương 82:Trong Sạch(xASAx)
Chương 83 : Gặp Hoằng Nghị (xASAx)
Chương 84: Say Rượu Làm Bậy (xASAx)
Chương 85: Tình Huống Gì.(xASAx)
Chương 86: Dám Làm Dám Chịu.(xASAx)
Chương 87: Đối Tốt Với Hắn Một Chút.(xASAx)
Chương 88: Ra Ngoài Đi Lại.(xASAx)
Chương 89: Đáng Ghét Cực Điểm.(xASAx)
Chương 90: Hoàn Toàn Không Yên Ổn.(xASAx)
Chương 91: Thời Khắc Sinh Tử. (Edit:xASAx)
Chương 92: Một Lời Xin Lỗi.(Edit:xASAx)
Chương 93: Lại Vào Miệng Cọp.(Edit:xASAx)
Chương 94: Vào Rừng Làm Cướp(Edit:xASAx)
Chương 95: Rốt Cuộc Là Ai.(Edit:xASAx)
Chương 96: Lộ Rõ Thân Phận.(Edit:xASAx)
Chương 97: Chỉ Cần Hiện Tại.(Edit:xASAx)
Chương 98: Động Phòng Hoa Chúc.(Edit:xASAx)
Chương 99: Tiết Lộ Thân Phận.(Edit:xASAx)
Chương 100: Thăm Lại Chốn Xưa.(Edit:xASAx)
Chương 101: Mưu Kế Bắc Thần.(Edit:xASAx)
Chương 102-103.
Chương 104-105.
Chương 106-107.
Chương 108-109.
Chương 110-111.
Chương 112-113.
Chương 114-115.
Chương 116-117.
Chương 118-119.
Chương 120-121.
Chương 122-123.
Chương 124-125.
Chương 126-127.
Chương 128-129.
Chương 130-131.
Chương 132-133.
Chương: 134-135.
Chương: 136-137.
Chương 138-139.
Chương 140-141.
Chương 142-143.
Chương 144-145.
Chương 146-147.
Chương 148-149.
Chương 150-151.
Chương 152-153.
Chương 154-155.
Chương 156-157.
Chương 158-159.
Chương 160-161.
Chương 162-163.
Chương 164-165.
Chương 166-167.
Chương 168-169.
Chương 170-171.
Chương 172-173.
Chương 174-175.
Chương 176-177.
Chương 178-179.
Chương 180-181.
Chương 182-183.
Chương 184-185.
Chương 186-187.
Chương 188-189.
Chương 190-191.
Chương 192-193.
Chương 194-195.
Chương 196-197.
Chương 198-199.
Chương 200-201.
Chương 202-203.
Chương 204-205.
Chương 206-207.
Chương 208-209.
Chương 210-211.
Chương 212-213.
Chương 214-215.
Chương 216-217.
Chương 218-219.
Chương 220-221.
Chương 222-223.
Chương 224-225.
Chương 226-227.
Chương 228-229.
Chương 230-231.
Chương 232-233.
Chương 234-235.
Chương 236-237.
Chương 238-239.
Chương 240-241.
Chương 242-243.
Chương 244-245.
Chương 246-247.
Chương 248-249.
Chúc Tết các mẹ!
Chương 250-251.
Chương 252-253.
Chương 254-255. (Hoàn chính văn)
Phiên ngoại 1-2.
Phiên ngoại 3-4.
Phiên ngoại 5-6.
Phiên ngoại 7-8.
Phiên ngoại 9-10.
Phiên ngoại 11-12.
Phiên ngoại 13-14 ( Hoàn)
Hoàn.
Bản quyền.

Chương 77: Cực Hạn Kiềm Chế.(xASAx)

3.6K 250 55
By Tieuphongdamdang


《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận

QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN

Chương 77: Cực Hạn Kiềm Chế.(xASAx)

*****

Biên soạn: Vũ Phong.

*****

Thấy người đỡ hắn là Hoài Viễn, tâm tình Ngôn Vô Trạm mới thả lỏng. Hắn thở hắt ra, thuận thế dựa lên người Hoài Viễn...

Hắn rất nóng, ngay cả hơi thở cũng nóng hổi, lưng bàn tay dán trên trán, người kia hơi híp mắt, hắn đã không còn thấy gì nữa, hai chân giống như đi trên mây, không có chút cảm giác chân thật...

Lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi... tác dụng của thuốc vẫn chưa hoàn toàn được phát huy.

Người kia may mắn là hắn có thể kháng dược tính cho nên hiện giờ vẫn có thể miễn cưỡng duy trì ý thức, không đến nỗi cái gì cũng không biết. Nếu đổi thành người khác, lúc này đã bị dục vọng chi phối, không chừng còn có thể làm ra chuyện gì rồi.

"Người làm sao vậy?" Dù cách mấy tầng vải, Hoài Viễn vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ kinh người trên người người kia. Y ôm người kia vào trong lòng dìu đi khiến thân thể hai người hoàn toàn dán chặt vào nhau, lúc này mới nhìn thấy ánh mắt mơ màng của người kia, có thâm ý khác hỏi —— "Sao lại nóng như vậy?"

Ngôn Vô Trạm dùng sức hít thở nhưng quần áo trên người giống như giáp sắt, trói buộc hắn đến thở không thông. Hắn hung hăng kéo áo, lồng ngực rắn chắc thoáng cái hiện ra trong không khí, từ xương quai xanh đến bụng dưới, nhìn sơ liền không sót thứ gì...

Cái lạnh mùa đông cũng không có thể xua tan hơi nóng trên người hắn, Ngôn Vô Trạm còn muốn cởi, lại bị Hoài Viễn kéo tay lại...

"Người làm gì vậy?" Còn cởi nữa sẽ bị người khác thấy hết, hơn nữa bây giờ là mùa đông, sẽ trúng phong hàn.

"Nóng quá." Ngôn Vô Trạm hung hăng xoay đầu, nhưng trong đầu không những không tỉnh táo hơn, trái lại đụng vào vai Hoài Viễn, rất có lực... Thịch một tiếng.

Cái trán ướt mồ hôi của hắn cùng cổ Hoài Viễn dán vào với nhau, nhiệt độ của người kia khiến Hoài Viễn cũng nóng lên theo...

"Hoàng Thượng, người không thoải mái sao?" Hoài Viễn nghiêng đầu nhìn lại, người kia chỉ hơi trợn tròn mắt tựa lên người y. Hắn nóng đến ngay cả miệng cũng mở ra, từ góc độ của Hoài Viễn, y vừa vặn có thể nhìn thấy hàm răng chỉnh tề của hắn, còn có đầu lưỡi động đậy.

Hoài Viễn nuốt một ngụm nước bọt, nắm lấy tay người kia đang đặt trên eo mình bóp hai cái, Hoài Viễn đang nhắc nhở hắn, y đang nói với hắn.

Cái siết tay này khiến người kia trực tiếp liền hừ ra tiếng, hắn hiện giờ vô cùng mẫn cảm, đừng nói đụng chạm như vậy, chỉ là ma sát ngoài da, hắn cũng chịu không nổi...

"Đừng đụng vào ta..." Ngôn Vô Trạm không cho Hoài Viễn động tới nữa, bỏ đi sắc bén và nghiêm nghị trước đó, người kia lúc này là không chút sức lực lại không có trợ giúp, đặc biệt mê người. Ngôn Vô Trạm không biết Hoài Viễn vẫn luôn nhìn hắn, cũng không biết Hoài Viễn miệng khô lưỡi đắng, vẫn luôn nuốt nước bọt, "Ta bị người khác hạ độc."

Người ôm lấy hắn là Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm không cần có bất kỳ lo lắng nào, hắn cũng không ngại để Hoài Viễn biết...

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ngôn Vô Trạm, Hoài Viễn liền phát hiện ra hắn không ổn, y cố ý giả như không biết, y muốn xem thử người kia sẽ phản ứng ra sao.

Có điều, đồng thời Hoài Viễn cũng khá bất ngờ, Ngôn Vô Trạm đối với bất cứ dược vật gì đều có khả năng kháng cự rất mạnh, tựa như đối với hắn mà nói sẽ không có chút hiệu quả nào, có thể khiến hắn biến thành bộ dạng này, có thể thấy được thuốc hắn trúng phải rất lợi hại.

Đây là Hoài Viễn chưa từng thấy qua... lúc Hoàng Thượng phát tình.

Trong ấn tượng của y, hắn vẫn luôn bình tĩnh và cẩn thận. Một vương giả cao ngạo biến thành dã thú bị dục vọng khống chế, chỉ mới nghĩ đã khiến người khác kích động...

Thuốc này có tác dụng gì Ngôn Vô Trạm không rõ lắm, nhưng xem phản ứng hiện giờ, nếu không giải được, sợ là hắn chịu không nổi, vì vậy kế sách hiện giờ chỉ có tìm người để phát tiết thuốc này ra ngoài...

Đầu óc người kia bắt đầu trở nên mơ hồ, hắn thậm chí quên mất chính mình đang ở đâu, hắn cố sức nhớ, có điều chẳng có bao nhiêu tác dụng, hắn chỉ còn ấn tượng duy nhất chính là người cùng hắn sớm chiều chung đụng, Lạc Cẩn...

Gần đây đều là Lạc Cẩn giúp hắn giải quyết dục vọng, hắn tự nhiên gọi ra tên Lạc Cẩn...

Đồng tử Hoài Viễn chợt co rút, cánh tay cứng ngắc bỗng nhiên siết chặt, người kia kêu đau một tiếng, hắn cảm thấy eo mình bị Hoài Viễn siết đứt rồi...

Nhìn gò má nhiễm đỏ của người kia, tim Hoài Viễn trầm xuống, hắn bị hạ độc, hắn còn kéo y, thế nhưng người hắn nghĩ tới, lại không phải là y... Cũng không phải bất kỳ phi tử nào... Lạc Cẩn.

Hoài Viễn cười nhạt.

Đau đớn bên hông khiến người kia tỉnh táo không ít, hắn nhớ lại đây là Thanh Lưu Thành, mà Lạc Cẩn đã ra ngoài làm việc... Lạc Cẩn không giúp được hắn.

"Thần giúp người..." Hoài Viễn đột nhiên cúi đầu xuống, hơi thở của y quét qua mặt người kia, mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu khiến bụng dưới người kia lần nữa căng chặt, ngọn lửa bên trong bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát. Hoài Viễn nhíu mày, đối diện ánh mắt người kia, đầu ngón tay của y ở trên eo Ngôn Vô Trạm khẽ ấn, giống như xoa bóp dời xuống, khiêu khích và trêu chọc hắn, "Thần giúp người đưa nó ra, thần giúp người thoải mái, có được không, Hoàng Thượng..."

Ánh mắt tràn đầy mê hoặc của Hoài Viễn, giọng nói gần như dụ dỗ của y khiến người đang xao động kia thoáng cái yên tĩnh trở lại, hắn đã nhìn rõ, chàng trai trước mặt là Hoài Viễn theo hắn từ nhỏ...

Hắn hé miệng, vừa muốn nói chuyện, ngọn lửa nơi bụng dưới đến cùng cũng bộc phát ra...

Người kia đau đớn kéo áo, hắn đẩy Hoài Viễn một cái, chịu đựng dục vọng cuộn trào, người kia ra lệnh, "Ngươi tìm phụ nữ cho ta."

Hoài Viễn cứng đờ, tất cả nhu tình trong tích tắc tiêu tan thành mây khói, y thẳng người, ánh mắt âm trầm trước sau dán chặt trên gương mặt người kia, thế nhưng y không nói gì thêm, cũng không cho hắn thêm bất kỳ trợ giúp nào...

Thấy Hoài Viễn không nhúc nhích, Ngôn Vô Trạm nghi ngờ nhìn lại, ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau, Ngôn Vô Trạm thấy được hung bạo trong mắt Hoài Viễn...

Chưa kịp kinh ngạc, hắn đã bị Hoài Viễn ôm ngang, Hoài Viễn cũng không nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng cứng rắn hỏi, "Đi đâu?"

Người kia suy nghĩ một chút liền chỉ một hướng, Hoài Viễn nhìn theo ngón tay người kia, ánh mắt vốn âm lạnh càng sâu thêm mấy phần...

Hoài Viễn đang nổi giận, quanh người tỏa ra cảm giác đè ép, khiến người kia dù bị dược vật khống chế cũng cảm nhận được...

Hắn thật không biết nên phản ứng ra sao, tùy ý Hoài Viễn ôm đi vào sâu trong Lạc Phủ...

Chỗ Ngôn Vô Trạm chỉ tới là phòng tân hôn của Lạc Cẩn, nhưng Hoài Viễn cũng không mang hắn vào trong đó mà là về căn phòng trước đây hắn ở... Y không cho phép hắn nhớ đến Lạc Cẩn nữa.

Giường nơi đó vẫn còn sập, Hoài Viễn liếc mắt liền nhìn ra cái giường này vì sao sập xuống, nhẫn nại của Hoài Viễn vào giờ khắc này hoàn toàn tuyên bố tan vỡ...

Hắn đặt người kia lên mặt ván, quay sang cởi quần áo xốc xếch của người kia ra, lồng ngực Ngôn Vô Trạm hoàn toàn lộ ra, cái áo kia cũng chỉ còn hai tay áo máng trên người, Hoài Viễn nhìn thân thể quen thuộc, hơi híp mắt lại...

"Thần không nỡ chạm vào, thần vẫn luôn trân trọng, lại bị người khác nhanh chân đến trước."

(Khụ khụ, căn phòng này có huông, ông nào vô cũng nói câu này nhỉ? Mấy bạn rút kinh nghiệm, có là xử liền, không đứa khác nó giật mất)

Lồng ngực người kia rất nhanh phập phòng, mồ hôi theo lồng ngực chảy xuống, ánh mắt Hoài Viễn đuổi theo giọt mồ hôi, mãi đến lúc nó biến mất bên hông...

"Thần biết rõ không nên để người ra khỏi cung. Bộ dáng này của người sao có thể không bị người khác khao khát..."

Điểm tốt của Ngôn Vô Trạm, Hoài Viễn đã sớm biết, có điều hắn là Hoàng Thượng, những thứ này vĩnh viễn cũng chỉ có một mình y biết, đây là bí mật của Hoài Viễn. Thế nhưng Ngôn Vô Trạm khăng khăng rời khỏi hoàng cung, muốn tới những chỗ nguy hiểm này... chỗ mà sài lang hổ báo lúc nào cũng có thể nuốt chửng hắn. Hoài Viễn vẫn không thể nào bảo vệ.

"Ngôn Vô Trạm, người có biết hay không, người có một gương mặt rất dụ người, có một thân thể trời sinh biết quyến rũ đàn ông."

Hoài Viễn nói xong, người kia trực tiếp thưởng cho y một cái tát, lúc này đây sức lực của hắn không hề yếu, hiệu quả của thuốc hoàn toàn phát huy, dưới sự khống chế của dục vọng, người kia như con mãnh thú, sức lực so với bình thường còn mạnh hơn...

Hoài Viễn không nổi giận, y mạnh mẽ tiếp nhận một tát này. Y nhìn ra sát ý trong ánh mắt bị dục tình che khuất của người kia... Ngôn Vô Trạm muốn giết y.

"Thế nào, người chỉ có thể bị bọn họ làm, lại không thể để thần chạm vào sao? Dù sao cũng đều là bị đàn ông đè, sao thần lại không được? Người thà rằng đi tìm phụ nữ, cũng không nhớ đến thần. Thần so với bất kỳ ai trong bọn họ đều quen biết người lâu hơn, cũng hiểu người hơn bất kỳ ai trong bọn họ. Bao gồm cả chạm vào chỗ nào người sẽ thoải mái, chỗ nhạy cảm của người ở những đâu..."

Hoài Viễn nói xong, trực tiếp nắm lấy đầu ngực người kia, sức lực y không nhỏ, người kia bị siết rên lên một tiếng...

"Người thích dùng sức mạnh một chút, như vậy mới có thể thoải mái phải không? Không chỉ ở đây, còn có ở đây, ở đây... người đều muốn bị người khác hung hăng sờ vào, hung hăng gặm cắn..."

"Hoài Viễn, dĩ hạ phạm thượng, trẫm sẽ chặt đầu ngươi!" Ngôn Vô Trạm gầm nhẹ, cái tát lần thứ hai vung tới, có điều lần này, hắn bị Hoài Viễn bắt lấy.

"Đừng đánh, dùng ít sức một chút, người như vậy, cả đêm sợ là cũng không xong, có sức lực này, không bằng đều dùng để phối hợp với thần..." Hoài Viễn hôn rồi lại hôn lưng bàn tay người kia, y nhướn mày, nở một nụ cười đầy ý vị, "Thần nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, muốn đòi lại một lần, Hoàng Thượng, người cần phải có chuẩn bị..."

Ngôn Vô Trạm không muốn nghe thêm những lời quàng xiên của y, hắn đá một cước lên ngực Hoài Viễn, tác dụng của thuốc khiến sức lực của hắn trở nên mạnh hơn nhưng tốc độ chậm đi rất nhiều, hắn lại một lần nữa bị Hoài Viễn bắt lấy mắt cá chân...

Sau đó hai chân bị chia tách thành một đường thẳng...

"Chân Hoàng Thượng rất mềm, tư thế gì cũng có thể làm, thần đã sớm muốn xem thử, Hoàng Thượng bày ra bộ dạng này giống như tưởng tượng của thần, rất đẹp, cũng rất thấp hèn, càng dụ người..."

.............

-----------[Edit:xASAx]----------

Continue Reading

You'll Also Like

9K 157 7
Hoàn 83c. Sở Hựu là công, chủ công công khống không phản công. Đây là một công sau khi sống lại chuyên tâm đóng phim, thụ sau khi xuyên thư chuyên tâ...
1.6K 75 7
🩸⚔️ ꒦︶ 𝑻𝑯𝑬 𝑽𝑨𝑴𝑷𝑰𝑹𝑬 𝑫𝑰𝑨𝑹𝑰𝑬𝑺 ༉‧ ˚ ✎║BOOK ONE ☠️ ⋆˚.*. ♰.˚.⋆ ꒥꒷.*·˚ THΣ ΔRT ΩҒ PRΣTΣΠD ┌─── ・ 。゚★: *.☁︎🕯️.* :☆゚. ───┐...
244K 5.6K 29
Harry, Ron and herself find themselves in another year of Hogwarts. Hermione finds herself in a bad situation when she falls in love with Her Potions...
88.8K 3.8K 59
Suhana is sincere and good nature but she is clumsy and not smart. She is innocent and pure. She thinks everybody in the world like her. While Kavish...