Những kẻ bản năng

By pyenta

107K 11.9K 784

Nối tiếp Thú Săn Người. An Phong được đưa tới trại giáo dưỡng đặc biệt cách xa nơi cô đang sống để bắt đầu T... More

Chapter 1: Nhà Tù
Chapter1: Nhà tù (2)
Chapter1: Nhà tù (3)
Chapter 2: Kẻ trộm sách
Chapter 2: Kẻ trộm sách (3)
Chapter 3: Trò chơi thứ nhất
Chapter 3: Trò chơi thứ nhất (2)
Chapter 3: Trò chơi thứ nhất (3)
Chapter 4: Lời thú tội
Chapter 4: Những lời thú tội (2)
Chapter 4: Những lời thú tội (3)
Chapter 4: Những lời thú tội (4)
Chapter 5: Thược dược đen
Chapter 5: Thược dược đen (2)
Chapter 5: Thược dược đen (3)
Chapter 6: 2107
Chapter 6: 2107 (2)
Chapter 6: 2107(3)
Chapter 7: Cô gái mất tích
Chapter 7: Cô gái mất tích (2)
Chapter 7: Cô gái mất tích (3)
Chapter 8: Ai đâm sau lưng?
Chapter 8: Ai đâm sau lưng? (2)
Chapter 8: Ai đâm sau lưng (3)
Chapter 9: Chạy
Chapter 9: Chạy (2)
Chapter 9 : Chạy (3)
Chapter 10: Bão lửa
Chapter 10: Bão lửa
Chapter 10: Bão lửa (3)
Chapter 11 : Phía đối ngọn đèn xanh
Chapter 11: Phía đối ngọn đèn xanh (2)
Chapter 11: Phía đối ngọn đèn xanh (3)
Chapter 12: Nhà tù không có chấn song
Chapter 12: Nhà tù không có chấn song (2)
Kết phần 2

Chapter 2: Kẻ trộm sách (2)

3.2K 368 22
By pyenta


          An Phong ngồi xuống tấm nệm cáu bẩn và đầy bụi kê sát phòng. Cô không nghĩ nhiều tới việc sao Kowaski nhốt cô vào đây. Có vẻ y muốn biết gì đó về cô, nhưng cô chỉ cảm được thế. Y đã nói trong này có "quái vật." Quái Vật là ai? Cô cũng khá tò mò muốn biết.

Khác với phòng giam thường, nơi biệt giam này cửa sắt không có song, chỉ hở một lỗ hổng chữ nhật nhìn ra ngoài dãy hành lang tối. Trong đây ánh sáng cũng ít, chỉ có khe cửa sổ vuông độ bằng gang tay người , nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ cô nhận ra mọi vật xung quanh căn phòng chật hẹp tồi tàn này: Chỉ có một bồn vệ sinh làm bạn với tấm nệm cô đang ngồi lên. Mùi hôi thối bốc ra từ cái hố chứa nước tiểu ấy, khiến cô khó thở vô cùng.

An Phong rùng cả mình. Cô cố thò mặt khỏi ô trống hình chữ nhật trên cửa sắt để cố hít lấy thứ không khí trong lành nhất có thể. Vô tình thay, đôi mắt cô hướng ra, chạm ngay phải đôi mắt khác.

Gã ở ngay trước mặt cô, cửa đối cửa. Màu mắt ấy đục đỏ, liếc nhìn Phong thật dữ dằn. Ánh sáng không đủ, nhưng cô biết đó là người da màu. Gã nhìn thần sắc cô không biến đổi thì không hù dọa cô nữa. Mà đó cũng không hẳn là hù dọa. Hắn lui đi, để Phong nhìn xuyên qua ô cửa hình chữ nhật của hắn.

"Liệu hắn có phải quái vật không?" Phong thầm nghĩ, lòng thấy hi chút ít. Nếu cô đã gặp gỡ Quái Vật, và hắn thật sự chỉ có thế, cô chẳng có gì phải sợ hãi trước trận đấu sống còn tiếp theo.

Tiếng cửa lớn lại mở. Lần này, Phong nghe thấy ngay giọng nói quen quen của cô bạn tóc đỏ.

- Phong!!! – Nàng hét vang cả hành lang – Cậu ở phòng quái nào vậy!

Phong thò tay ngay ra ngoài, vẫy vẫy. Trong giây lát, cô quên mất rằng đi bên cạnh Raven còn có Kowaski.

- Sao cậu vào đây được? – Giờ sau khi đã nhận ra sự tồn tại của tên đứng đầu ARK49, Phong vờ như không trông thấy hắn ta.

- Tớ...- Raven lia ngay ánh mắt như nhắn Phong đề phòng kẻ đang đứng ngay sau nàng.- Tớ đã đấm vào mụ kia một quả nữa. Nhìn xem này...

Nàng khua khung đôi tay băng bó lên trước mắt An Phong. Trạm xá ở đây thật tử tế, Phong nghĩ vậy.

- Vào đi...- Kowaski sốt ruột, nắm lấy vai Raven rồi đẩy nàng vào phòng giam ngay kế An Phong.

Phòng giam của hai cô gái có cửa ở sát nhau. Nếu cả hai gắng vươn tay, cũng có thể chạm tới nhau từ hai buồng riêng biệt. Dẫu rằng mới ở bên nhau hơn nửa ngày, song hai cô cảm thấy như họ chỉ có thể dựa vào nhau để tiếp tục cuộc sống trước mắt.

Đợi nghe thấy tiếng Kowaski đóng khóa cửa lớn, An Phong mới lên tiếng.

- Sao cậu lại đấm mụ ta? Lại còn đấm bằng tay đau nữa. Cậu khuyên tớ phải để ý xung quanh mà sao ban nãy bốc đồng vậy?

- Ây da... - Raven từ phòng kia đáp lại. Cả chặng đường đi cùng Kowaski tới đây, y đã ít nhiều cảnh cáo nàng về việc không được tiết lộ cho An Phong bất kể chuyện gì giữa nàng và y. Nếu trái lệnh thì nàng cũng đã biết trước hậu quả rồi đấy, vậy nên Raven phải động não tạm nói dối An Phong. – Tớ thì làm sao mà trụ nổi một mình ngoài kia cơ chứ. Biết được khi nào tớ lại ngứa chân đạp mấy mụ phò kia. Lại còn thằng xấu như yêu tinh tớ lỡ làm quen ban nãy...Mẹ nó, cậu có thấy mắt nó nhìn tớ như sắp giết tớ đến nơi không? Tay tớ lại còn đang đau, thôi vào đây chơi vui với cậu cho yên chuyện.

An Phong nghe mấy lời Raven nói thì bật cười. Tiếng cười ấy ngay cả bản thân cô cũng thấy lạ lẫm cực kỳ.

- Cậu có vẻ ghét quản giáo nhỉ?

- Ừ. – Raven tựa tường phòng mình, cười cay đắng – Tớ ghét tất thảy lũ đàn bà trên cái địa cầu này. Đừng có trở nên "đàn bà" đấy Phong.

Phong không nhạy cảm, nhưng cô cũng nhận ra tâm trạng Raven vừa thay đổi. Cô hỏi ngay sang truyện khác, nhưng lần này hỏi nhỏ thôi.

- Vừa nãy cậu nháy mắt tớ hắn làm sao cơ?

Raven nghe vậy thì lạnh hết cả sống lưng. Ôi trời ơi..., nàng tưởng cô phải hiểu ý nàng rằng Kowaski rất nguy hiểm rồi chứ. Hay là tại nàng ám hiệu khó hiểu quá chăng. Cũng may vừa nghe tiếng y đi ra ngoài rồi, nhưng nàng cũng không muốn cảnh cáo luôn An Phong làm gì. Trong đây nhỡ có tai mắt của Kowaski lại thành không hay. Vậy nên nàng ra vẻ cười khúc khích:

- Cậu thật là...Alexander Kowaski đấy, cậu không thấy anh ấy rất đẹp hay sao? Tớ đã ngắm anh ấy cả chặng đường anh ta đưa tớ đến đây. Trời ạ, khuôn mặt anh ấy...Sao mình lại là tù nhân cơ chứ...

Raven thở dài đầy tiếc nuối. Nhưng tiếc nuối này là thật: y quả thực là người đẹp nhất nàng từng thấy trên đời.

Nàng bám tay lên khung trống nhỏ bé hình chữ nhật, thấy ở phía chéo có đôi mắt giận dữ, đỏ đục của một gã da màu đang nhìn ra. Nhưng đôi mắt ấy không nhìn về phía nàng, cũng không nhìn về phía An Phong. Gã đang nhìn vào khoảng tường giữa hai khoang phòng giam hai cô gái.

Raven cau mày, lắc đầu khó hiểu. Nàng không hề biết rằng linh cảm đã đi trước nhận thức của nàng một bước. "Gã đang nhìn cái gì vậy?" nàng thắc mắc.

- Cậu điển rồi! – An Phong chép miệng. – Tớ chỉ thấy anh ta có vẻ không ưa tớ. Như thể tớ đã lấy của anh ta, hoặc sắp lấy của anh ta cái gì vậy.

Gã da màu ở phía đối, nghe tới đó bất giác nhoẻn miệng cười. Hai cô gái không hề để ý tới gã.

- Hai một không bảy – Gã dí miệng vào khe hở trên cửa rồi đánh vần từng chữ trong im lặng một cách đầy mỉa mai. Gã vẫn nhìn về phía ấy.

Kowaski không nói gì. Y chỉ đưa một ngón trỏ lên miệng ra dấu im lặng. Từ nãy tới giờ, y vẫn ở nguyên trong khu biệt giam, ngay giữa hai căn phòng.

...

Mười hai giờ trưa hôm đó, Khu biệt giam được phát đồ ăn. Quản ngục đút qua khe trống một khổ giấy lớn với công dụng không khác gì một cái khay ăn, một chiếc bánh kẹp chát thịt lợn hoi bên trong kèm một cốc sữa.

- Ơ, hôm nay chủ nhật rồi, mấy giờ Cha đến ý nhờ. – Tên quản ngục vừa phát đồ, vừa nói to với tên lính gác đứng ngoài.

Raven vừa nhận đồ ăn, thì vội gập một miếng giấy miết mạnh rồi xé ra. Nàng xé thêm mẩu nữa, cuộn lại thành cái que nhỏ, gạt cục bùn khô đặc kít dưới đế giày xuống đất. Tiếp đến, nàng nhỏ vài giọt sữa đống vừa gạt xuống, để bùn nhão ra chút ít rồi chấm đầu que, hí húi viết lên mẩu giấy nhỏ. Xong xuôi đâu đó, nàng táp sữa tờ giấy rồi cố dính cho chắc vào đáy cốc.

- Anh ơi...Anh đưa cho bạn này cốc sữa uống giùm em...

Tên quan giáo định cau mày, song nhận ra người vừa nói là một cô gái. Khu biệt giam trước giờ làm gì có gái, Raven lại còn khá xinh nên hắn không bực tức làm gì. Tuy thế, là quản giáo, hắn vẫn muốn thể hiện cái uy một chút. Hăn rút đũa, ngoáy qua loa cái cốc xem có vật lạ bên trong không, đoạn đưa ngay tay An Phong.

- Tao có theo đạo đâu mà biết. Sao mày không hỏi Ngài Kowaski. – Tên lính gác ngoài nói vọng vào. – Mày cũng theo đạo à. Hay mày định xưng tội? Đừng nói với tao mày đã ngủ với con nào trong trại rồi nhá!

An Phong cầm cốc sữa Raven, dốc ngược lên uống.

- Không...- Tên quản giáo giao tiếp đồ ăn cho các phòng – Tao chỉ muốn đi lễ nhà thờ. Làm cái nghề này có khác gì đi tù không, lại còn phải hầu bọn nó..."

An Phong trong mắt nhìn dòng chữ li ti trong cốc thủy tinh. Cô giật nó ra đọc ngay tức khắc:

"Bị ép làm con quạ cho K"

- Ai cơ? – An Phong hỏi vọng ra. Cô biết câu này chưa hết, nhưng mầu giấy dưới đáy cốc chỉ có vậy.

- Tớ. – Raven đáp.

- Trong này cũng có thằng theo đạo đấy. Hỏi nó xem. – Tên lính gác nói vơi tên quản giáo. – Thằng phòng cuối ý.

- Thôi xin...- Tên quản giáo bắt đầu thu rác từ các phòng đã ăn xong – Tao không muốn động tới Quái Vật.

- Giờ tớ phải làm sao? – An Phong cau mày. – Tớ không biết tớ đã làm gì hắn.

- Đừng làm gì cả. Tớ sẽ tìm hiểu hộ cậu. – Raven tận dụng những tiếng ồn từ các phòng giam, cả âm giọng rõ to của tên quản giáo và gã lính gác ngoài kia để che đi cuộc nói chuyện giữa cô và An Phong –Tớ chỉ muốn cho cậu biết rằng tớ sẽ không bao giờ phản bội cậu mà thôi.

- Cám ơn Raven. – Phong vo mẩu giấy, nhét ngay xuống nệm.

- Tao cũng thấy khó hiểu sao một thằng sống trong nhà thờ mà lại có thể làm những chuyện như thế - Lính gác nói, giọng nghiêm trọng, vẻ như đang trêu quản giáo nhát gan.

- Nó là Quái Vật còn gì. Đâu phải người.

An Phong giật mình quay ra. Quái vật...hắn là ai?

Continue Reading

You'll Also Like

381 51 5
tôi và chị tôi bị bắt cóc và bị giam trong căn phòng hình lập phương, không thể liên lạc với bên ngoài chúng tôi chỉ đành la hét kêu cứu trong căn ph...
2.1K 4 1
tôi chỉ là một kẻ có trái tim trống rỗng, không có ngôn từ khéo léo, không biết thể hiện cảm xúc. nhưng kể từ ngày gặp em ... tôi biết chắc rằng em l...
5.7K 589 76
Tự dịch tự phục vụ
48.6K 4.6K 41
Tóm tắt tiểu thuyết: Kể về một con mọt sách chuyển sinh sang tiểu thuyết mạng "lâu đài của Sophia" chuyển sinh thành nhân vật chết đầu tiên mở màn ch...