Chapter 12: Nhà tù không có chấn song (2)

2.5K 307 29
                                    

Kowaski búng mũi tiêm, thuốc mê nhỏ giọt đầu kim và Raven tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Y ngồi nhìn nàng một lúc: một cô gái xinh đẹp giờ đã không còn một lọn tóc, làn da thì xanh xao mạch máu nổi lằn quanh trán. Kowaski nhíu mày, đầu y hơi đau.

- Raven cần được điều trị sớm. Đây là ngày thứ ba của cô ấy rồi.- Kowaski nói với Nhà Tiên Tri.

- Vậy hãy anh hãy nói xem, anh cũng là bác sĩ, cô ấy cần những gì?

- Raven chưa thèm ăn, chứng tỏ kháng thể trong người cô ấy vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, chưa thực sự biến thành Tiến Hóa. Cơ bản những dinh dưỡng nhận từ thực phẩm sẽ theo máu chạy tới các cơ quan khác nên việc đầu tiên cô ấy cần là lọc máu. - Y bỗng nhắm mắt lại, nghiến răng khi một bên đầu nhói đau. - Tiếp đó là thay tạng.

Nghe tới đây, đôi mày Quadir hơi cau lại.

- Tôi nhóm máu O. -Kowaski thêm vào, y như đọc ngay được cái cau mày khó nói của Nhà Tiên Tri.

---

An Phong được phát quần áo mới. Cô nhớ ngày cuối cùng được tắm cũng cách đây ba, bốn hôm rồi, nên cô thấy đó là một niềm hạnh phúc lớn lao lắm, vì cô vốn là người ưa sạch sẽ.

Nhà tắm công cộng ở đây nói đúng hơn là một nơi tắm khoáng trị liệu. Trước khi mọi chuyện xảy ra, viện nghiên cứu có lẽ đã là một nhà tắm khoáng công cộng. An Phong biết về nó qua những ngày đọc trộm nhật ký của cha: ông đã từng có một khoảng thời gian bên Nhật, và liệu pháp thư giãn này hẳn sẽ giúp người ta phục hồi thể trạng cũng như tinh thần.

Cô cởi bỏ quần áo, tắm gội thật sạch sẽ rồi bước xuống, đằm mình vào bể nước khoáng nóng. Hơi nước bốc mù mịt căn phòng mà ánh đèn vốn đã hơi tù mù.

Phong nhắm mắt, cảm nhận hơi nóng đang rần rần da thịt mình, lần đầu tiên trong suốt gần hai tháng qua, cô cảm giác như lại được trở về nhà: ra khỏi buồng tắm này, trở về căn phòng nhỏ của cô và ngủ. Khi thức giấc vào sáng hôm sau, mọi chuyện sẽ chỉ là giấc mơ, sẽ không có hộp quà nào gửi cho cô hết, sẽ chẳng có ai phải chết.

-Tuyệt đúng không? - Một giọng nói khác bất giác làm cô giật mình. Giọng nói quen thuộc, phát ra từ phía đối, mờ mờ sau làn khói tỏa từ mặt nước nóng ran.

-Ai vậy? - Phong nói nhỏ đôi tay cô theo phản xạ rờ ngang thắt lưng, nhưng giờ cô trần như nhộng, đành năm chặt bàn tay thay vũ khí đề phòng.

Cô gái kia không đáp, chỉ có tiếng cười khẩy.

Mặt nước khẽ động, Người kia rẽ đám khói mù mịt bước xuống bể khoáng. Trong tích tắc, cơ thể Phong cứng đờ lại, miệng không thể thốt được nên lời.

Là Kowaski. Là y nhưng không còn bộ quân phục nữa. Và dù có cố để nhớ về hình ảnh lạnh lùng, lãnh cảm của y, Phong cũng không thể làm được nữa. Giờ cô đã phần nào hiểu được cảm giác của Topher khi anh nhìn thấy Alexandra lần đầu tiên trong đời: đó là nữ thần chứ không phải người nữa.

Y ngồi xuống ngay bên cạnh cô, nhưng vẫn giữ một khoảng nhất định để hai bên không chạm nhau, nhưng mắt Phong vẫn không thể nào dời từng đường nét trên khuôn mặt, cũng như cơ thể của Kowaski.

Những kẻ bản năngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ