Chapter 1: Nhà Tù

9.1K 520 11
                                    



"Nếu hươu biết dùng  đôi sừng để tấn công thay vì tự vệ, nó sẽ là kẻ đi săn. Nhưng căn bản hươu không phải loài ăn thịt, thế nên nó mãi chỉ có thể là con mồi."

----------------------------------------------------------

- Số 2107, tiến lên phía trước. Tuyên án tử hình, di chuyển tới nơi thi hành án.

Cô gái đảo mắt nhìn quanh. Không có súng hay cột, cũng chẳng có ghế điện hay thuốc độc. Hơn nữa, cô còn chưa đủ tuổi trưởng thành, vậy nên An Phong chẳng có chút run rẩy nào hết.

Cô bị kết tội sát hại cả gia đình nạn nhân Nguyễn Hữu Toàn nhưng không kháng án để được giảm nhẹ tội. Nhà tù giờ là nơi an toàn nhất, chí ít thì những kẻ thèm thịt người không thể động tới các tù nhân.

Phong không nhạy cảm, nhưng rõ ràng cô nhận thấy được quản giáo trại tạm giam này thực sự ưu ái cô. Có phải vì họ đã biết gì về bộ truth or dare cô từng "chơi"; hay chính nhờ có trò chơi đó họ tìm ra cô giữa lớp ngụy trang hoàn hảo của đất nước nhỏ bé này.

Cô bị còng chặt hai tay, hai nữ quản giáo đẩy cô lên một chiếc phi cơ cỡ vừa. Quả là một đợt áp giải hạng sang.

- Này các chị, tôi sẽ được đưa tới đâu?

- Nhà tù. – Họ lạnh lùng đáp, ấn Phong xuống ghế ngồi ngay sát một ô cửa sổ hình oval. Phong không nói gì nữa, chỉ biết hướng mắt ra cửa sổ.

Máy bay cất cánh. Phong trước đây đã đi máy bay nhiều lần, nhưng cô không thích ngồi cạnh cửa sổ. Cô ghét cảm giác phải nhìn ra thế giới đầy vẻ đẹp ấy khi cô chỉ là một kẻ cần được xã hội này loại bỏ. Nhưng lần này thì khác. Phong chăm chú nhìn những vẻ đẹp ngày trước đang biến đổi một cách điêu tàn. Khói bụi mù mịt bên dưới những tầng mây, rồi cả màu đỏ của lửa cháy. Kể đã một tháng từ ngày cô bị bắt tại hiện trường, giống loài đang tiến hóa kia cũng đột ngột gia tăng. Chúng đã trở thành một loài động vật cấp tiến về tri thức nhưng thoái hóa về cảm xúc: những con thú biết nói – mắt xích cuối của chuỗi thức ăn.

Vậy đúng như lời Anthony đã bảo với cô trước khi cả hai không còn liên lạc: trò chơi này là lối thoát duy nhất cho An Phong. Nhưng lối thoát kì lạ nào lại hướng tới nhà tù chứ? Liệu cô có gặp lại Tony ở nhà tù hai người quản giáo vừa nhắc đến kia? Rồi cô bất chợt nhớ lại kẻ đeo mặt nạ trắng. Hắn không phải là cha cô, chỉ là một kẻ chuyển lời với danh tính được giấu kín. Cô không biết hắn là ai, nhưng cô cũng không quan tâm nữa; cái Phong cần biết cô cũng đã biết rồi: cha cô muốn cô trở lại làm đứa trẻ ngày xưa.

Chuyến bay kéo dài, vượt qua biên giới đất nước. Phong không biết mình đã ngồi trên chiếc phi cơ trong bao lâu nữa. Khoảng thời gian trên không đủ cho cô mường tượng tới nơi mình sắp đến. Có phải nhà tù đó sẽ chỉ toàn những kẻ như cô? Mục đích của nhà tù đó là gì? Song, tới khi tới nơi đã định, những thắc mắc kia vẫn chưa thể giải đáp ngay được.

Những kẻ bản năngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ