Thổ Phỉ Công Lược - Ngữ Tiếu...

By lactieuvu

3.2M 157K 53.6K

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San Thể loại: Thoải mái, hồi hộp, giang hồ cộng thêm triều đình, tình cảm không rối rắm... More

Văn Án + Spoi
Chương 1: Nghe nói thổ phỉ rất hung tàn!!!
Chương 2: Ta giúp ngươi diệt trừ thổ phỉ!!!
Chương 3: Ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt!!!
Chương 4: Lực lượng bức họa!!!
Chương 5: Tập tranh nhỏ hài hòa vui vẻ!!!
Chương 6: Mộc sư gia rất hung dữ!!!
Chương 7: Cảm thấy mê man!!!
Chương 8: Rõ ràng chính là tổ tông!!!
Chương 9: Ta muốn đến gặp vị tân tri phủ !!!
Chương 10: Mọt sách rất đáng sợ!!!
Chương 11: Vì sao nhất định phải ép Triệu Việt xuống núi!!!
Chương 12: Có người muốn đến giúp đỡ!!!
Chương 14: Đến tột cùng đại nhân muốn giúp ai!!!
Chương 15: Tha hương gặp cố tri!!!
Chương 16: Ngươi không xuống núi thì ta lên núi!!!
Chương 17: Không mời mà tới!!!
Chương 18: Cùng nhau về nhà ăn tết!!!
Chương 19: Một nhóm thổ phỉ xuống núi!!!
Chương 20: Ta là gió, ngươi là cát!!!
Chương 21: Theo nhu cầu mỗi bên!!!
Chương 22: Đại đương gia không nên cứ âm mặt!!!
Chương 23: Đại nhân đi đâu rồi!!!
Chương 24: Chợ hoa đăng náo nhiệt!!!
Chương 25: Người Mục gia trang tới!!!
Chương 26: Tám phần là đang diễn kịch!!!
Chương 27: Tiện nghi không chiếm thì phí!!!
Chương 28: Bắt đầu tiêu diệt thổ phỉ!!!
Chương 29: Chúng ta vẫn là đầu hàng thì hơn!!!
Chương 30: Người đâu, bồi đại nhân dùng cơm!!!
Chương 31: Không bằng chuyển nhà đi!!!
Chương 32: Thăm dò núi Thương Mang!!!
Chương 33: Diệt trừ thổ phỉ núi Thương Mang!!!
Chương 34: Mọt sách sẽ ngủ nướng!!!
Chương 35: Đến tột cùng vì sao phải đóng quân ở núi Thương Mang!!!
Chương 36: Bún chua cay còn rất ngon!!!
Chương 37: Nửa đêm muốn làm gì???
Chương 38: Bí mật Hổ Đầu Cương!!!
Chương 39: Trong núi có một con thiêu thân!!!
Chương 40: Triệu đại đương gia không ... được!!!
Chương 41: Vì sao nhất định phải giải thích với ta?
Chương 42: Rượu Vong Xuyên!!!
Chương 43: Thành Hoàng gia hiển linh là chuyện tốt!!!
Chương 44: Triệu đại đương gia có sở thích kì quái!!!
Chương 45: Kế hoạch hãm hại của Ôn đại nhân!!!
Chương 46: Mọt sách bị bệnh!!!
Chương 47: Cùng đến phía sau núi!!!
Chương 48: Triệu đại đương gia bối rối!!!
Chương 49: Đột biến trong núi!!!
Chương 50: Vu cổ thuật!!!
Chương 51: Tái ông thất mã, yên tri phi phúc(*)
Chương 52: Ta vừa mới nói linh tinh, ngươi không cần để ý!!!
Chương 53: Đại đương gia, ngươi đỏ mặt cái gì???
Chương 54: Tiếng động ở ngoài vùng hoang vu!!!
Chương 55: Tác dụng của Hồng giáp lang!!!
Chương 56: Cùng đến hố sâu!!!
Chương 57: Ôn đại nhân rất suy yếu!!!
Chương 58: Quan phủ tất nhiên sẽ không nhúng tay!!!
Chương 59: Một con cua bị luộc chín!!!
Chương 60: Chơi trò thổ phỉ cướp bóc!!
Chương 61: Sau lưng còn có nghĩa phụ!!!
Chương 62: Rốt cục ngươi có muốn thành thân hay không???
Chương 63: Vì sao lại mang theo thứ này trên người???
Chương 64: Rốt cục là có thân phận gì???
Chương 65: Không nên để cho đại nhân nhìn thấy!!!
Chương 66: Câu đố về thân thế!!!
Chương 67: Có vẻ như là bị đùa bỡn!!!
Chương 68: Triệu đại đương gia rất lo lắng!!!
Chương 69: Ngày mai ta sẽ bồi thường một cái nồi!!!
Chương 70: Mỹ nam tử anh tuấn xuất hiện!!!
Chương 71: Có chút nói không nên lời!!!
Chương 72: Dáng người không tồi!!!
Chương 73: Cùng lắm thì bỏ trốn!!!
Chương 74: Đánh bậy đánh bạ cũng có thu hoạch!!!
Chương 75: Cứu một cô nương trở về!!!
Chương 76: Có khi nào là mỹ nhân kế không???
Chương 77: Khi người ngốc lên thì cũng không có biện pháp!!!
Chương 78: Người trong triều đến!!!
Chương 79: Vì sao lúc nào cũng là ngươi!!!
Chương 80: Phát hiện mới trong Hổ Đầu bang!!!
Chương 81: Đại Minh Vương vài chục năm trước!!!
Chương 82: Ta sẽ bảo vệ ngươi!!!
Chương 83: Tam thiếu gia Khổng Tước môn!!!
Chương 84: Mọt sách đọc sách rất nhanh!!!
Chương 85: Đã nói là cô nương chưa thấy qua những chuyện lớn trên đời!!!
Chương 86: Võ công có chút quen thuộc!!!
Chương 87: Ta muốn cướp người với triều đình!!!
Chương 88: Tiền Mãn Thương là ai???
Chương 89: Lừa gạt mới có thể biết được kết quả!!!
Chương 90: Đại nhân rất oán niệm!!!
Chương 91: Hồng giáp lang rất tức giận!!!
Chương 92: Sẽ thành thân thuộc!!!
Chương 93: Tiểu Mộc lập gia đình!!!
Chương 94: Đi đến Vương Thành!!!
Chương 95: Bóng dáng màu trắng là cái gì???
Chương 96: Một chuyện đổi một miếng gà nướng!!!
Chương 97: Ngươi có từng nghe qua cái tên này chưa???
Chương 98: Mới tới Vương Thành!!!
Chương 99: Có người bao Phiêu Hương viện!!!
Chương 100: Chuyện này cứ quyết định như vậy sao???
Chương 101: Ôn phu nhân quả thật hiền lương thục đức!!!
Chương 102: Triệu đại đương gia như hoa như ngọc!!!
Chương 103: Ôn đại nhân tiến cung!!!
Chương 104: Hoàng Thượng đến nhà cướp người!!!
Chương 105: Nhạc mẫu muốn đến Vương Thành!!!
Chương 106: Vì sao người bị đùa giỡn luôn là mình???
Chương 107: Bàn chuyện làm ăn ánh mắt phải sáng ngời!!!
Chương 108: Nếu ta không cho ngươi đi!!!
Chương 109: Khi nào mới có thể ăn chân giò nướng????
Chương 110: Vì sao vừa gặp mặt liền đánh nhau!!!
Chương 111: Ôn đại nhân chấn kinh!!!
Chương 112: Trên đường gặp cướp!!!
Chương 113: Chính là đám người này!!!
Chương 114: Vì sao ai cũng muốn tới giúp vui!!!
Chương 115: Son phấn thơm ngào ngạt!!!
Chương 116: Gặp nhau ở tửu lâu!!!
Chương 117: Nửa đêm canh ba đi đâu rồi???
Chương 118: Tốt nhất là có thể cấm dục!!!
Chương 119: Hết thảy đều càng lúc càng tốt!!!
Chương 120: Ôn đại nhân rốt cuộc là người nào???
Chương 121: Không phá thì không xây được!!!
Chương 122: Ấn đường của đại nhân gần đây phát đen!!!
Chương 123: Hồng giáp lang mất tích!!!
Chương 124: Có người muốn mua bí phương!!!
Chương 125: Náo loạn nhỏ trên đường!!!
Chương 126: Nếu đã gặp thì chính là duyên phận!!!
Chương 127: Phải làm thế nào mới khiến ảnh vệ không đi theo??
Chương 128: Ai mà có thể nói thắng được Ôn đại nhân!!!
Chương 129: Chuyện năm xưa!!!
Chương 130: Tổng cộng có ba manh mối!!!
Chương 131: Dị động trong bãi tha ma!!!
Chương 132: Tiểu Vô Ảnh lập công!!!
Chương 133: Ái khanh không thể ăn cái này!!!
Chương 134: Vi thần muốn giúp Trương đại nhân!!!
Chương 135: Nửa đêm rồi vì sao còn chưa về nhà!!!
Chương 136: Không bằng bắt tiểu nhị về trước đi!!!
Chương 137: Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất!!!
Chương 138: Đem xẻng tới Ngự Hoa viên cho trẫm!!!
Chương 139: Thiên hạ đệ nhất tài tử!!!
Chương 140: Là phúc hay là họa!!!
Chương 141: Phải chọn ngày lành trước!!!
Chương 142: Mười ngày sau thành thân!!!
Chương 143: Đại hôn (Thượng)
Chương 144: Đại hôn (Trung)
Chương 145: Đại hôn (Hạ)
Chương 146: Vì sao lại yên tâm như thế???
Chương 147: Tự mình quyết định!!!
Chương 148: Ngươi muốn chọn như thế nào???
Chương 149: Rốt cuộc có đi hay không???
Chương 150: Gà bay chó sủa vì đi Đông Hải!!!
Chương 151: Thành Đại Côn rách nát!!!
Chương 152: Quần lót của Ôn đại nhân bị trộm!!!
Chương 153: Nghe nói ngươi thành thân rồi???
Chương 154: Trừ phi điều tra rõ chân tướng trước!!!
Chương 155: Một đống loạn ma!!!
Chương 156: Kéo tơ bóc kén!!!
Chương 157: Thẩm minh chủ thần công cái thế!!!
Chương 158: Đón năm mới!!!
Chương 159: Người hữu tình!!!
Chương 160: Thuận tiện lừa chút tiền!!!
Chương 161: Vật biểu tượng giang hồ gặp được bà mai thật!!!
Chương 162: Thiên Nhai Hải Các!!!
Chương 163: Gọi một tiếng mẹ nghe xem nào!!!
Chương 164: Chuyện cũ năm xưa!!!
Chương 165: Thạch bà bà làm điểm tâm!!!
Chương 166: Tự làm bậy!!!
Chương 167: Hoa nở giữa ngày đông!!!
Chương 168: Việc vui trong Bình Lãng bang đúng là không ít!!!
Chương 169: Có Ôn đại nhân ở đây!!!
Chương 170: Tháp Bạch Ngư đầy rẫy cơ quan!!!
Chương 171: Lệ giao nhân!!!
Chương 172: Cư nhiên còn lấy tay sờ sờ!!!
Chương 173: Liên hoàn bộ!!!
Chương 174: Thật sự có binh đoàn giao nhân!!!
Chương 175: Lấy danh tiết Tây Nam Vương thề!!!
Chương 176: Gió yên sóng lặng trước cuộc chiến!!!
Chương 177: Quả nhiên có lệ giao nhân!!!
Chương 178: Một chiếc thuyền lớn màu đen!!!
Chương 179: Cũng không có hói hoàn toàn!!!
Chương 180: Ôn ái khanh đâu rồi???
Chương 181: Nhặt được tiểu giao nhân!!!
Chương 182: Sơ chiến báo cáo thắng lợi!!!
Chương 183: Có khúc phổ cùng nhau thổi!!!
Chương 184: Ôn đại nhân đi đâu rồi???
Chương 185: Cuộc chiến ở đảo Bối Sa (Thượng)
Chương 186: Cuộc chiến ở đảo Bối Sa (Hạ)
Chương 187: Toàn Sở quân ai cũng biết Tiểu Vương gia ngạo kiều!!!
Chương 188: Ôn đại nhân thông minh cơ trí!!!
Chương 189: Nhi tử Đại Minh vương!!!
Chương 190: Thổi sáo thử xem!!!
Chương 191: Cuộc chiến cuối cùng (Thượng)
Chương 192: Cuộc chiến cuối cùng (Trung)
Chương 193: Cuộc chiến cuối cùng (Hạ)
Chương 194: Tuế nguyệt khôn cùng, thiên địa tiêu dao!!!
Phiên Ngoại

Chương 13: Vô sự lấy lòng!!!

19.6K 1K 192
By lactieuvu

“Một môn phái võ lâm Miêu Cương ở Vân Nam, muốn ngàn dặm xa xôi tới thành Thương Mang này giúp quan phủ tiêu diệt thổ phỉ?” Mộc Thanh Sơn nghe vậy buồn bực.

“Sư gia cũng cảm thấy không hợp lý?” Ôn Liễu Niên nhìn hắn.

“Đâu chỉ là không hợp lý.” Mộc Thanh Sơn nói, “Nghe qua giống như là không đáng tin chút nào.” Hoàn toàn giống như là người điên đang hồ ngôn loạn ngữ.

“Không sai.” Ôn Liễu Niên gật đầu, “Tuy triều đình cùng môn phái võ lâm cũng sẽ thường thường liên thủ, nhưng phần lớn là dưới một tình huống hợp tình hợp lý, Mục gia trang không có chuyện gì mà ân cần như vậy, chín phần là đang ôm mục đích khác.”

“Trong thư có nói đến gì khác không?” Mộc Thanh Sơn hỏi.

“Ngược lại là không có" .Ôn Liễu Niên nói, “Chỉ nói nếu chúng ta nguyện ý, vậy thì viết một phong thư giao cho dịch quán, đợi đến đầu xuân sang năm, đệ tử Mục gia trang sẽ tới  thành Thương Mang này.”

“Đại nhân nghĩ thế nào?” Mộc Thanh Sơn cầm lấy phong thư nhìn qua một lần, “Thái độ của đối phương dường như là rất thành khẩn.”

“Bây giờ không cần gấp gáp ra quyết định.” Ôn Liễu Niên nói, “Huống hồ loại chuyện trong chốn giang hồ này, có lẽ trước tiên nên thỉnh giáo Thượng bảo chủ một chút cho thỏa đáng.”

“Thỉnh giáo ta cái gì?” Thượng Vân Trạch đẩy cửa bước vào, vừa vặn nghe được câu này.

“Liên quan với Mục gia trang ở Miêu Cương.” Mộc Thanh Sơn hỏi, “Bảo chủ từng nghe qua chưa?”

“Xem như là môn phái lớn số một số hai ở Vân Nam, trang chủ tên là Mục Vạn Lôi, tên nghe uy phong nhưng là con ma ốm suốt ngày phải uống thuốc.”  Thượng Vân Trạch nói, “Quanh năm sắc mặt đều nhợt nhạt, người xem cũng thấy sợ hãi.”

“Nhân phẩm ra sao?” Ôn Liễu Niên hỏi.

Thượng Vân Trạch nói, “Không được tốt lắm.”

“Có thể lấy một ví dụ hay không?” Ôn Liễu Niên truy hỏi tới cùng.

Thượng Vân Trạch suy nghĩ một chút, nói, “Lớn lên xấu.”

“Khụ khụ.” Mộc Thanh Sơn bị sặc nước vô cùng thê thảm.

“Miêu Cương sở trường dùng cổ độc, Mục Vạn Lôi lại là cao thủ dùng cổ, thậm chí còn nghe đồn hắn dùng kẻ thù luyện chế thi du.” Thượng Vân Trạch nói, “Mặc dù nói không có chứng cứ, nhưng không có lửa làm sao có khói, huống hồ nhìn hắn suốt ngày mệt mỏi, ấn đường biến đen, nói chưa từng chạm qua cổ trùng cũng không có ai tin.”

“Nghe qua không giống như là danh môn chính phái.” Mộc Thanh Sơn nhíu mày.

Thượng Vân Trạch hỏi, “Sao lại đột nhiên nhắc tới Mục gia trang?”

“Bảo chủ mời xem.” Ôn Liễu Niên đưa thư qua.

“Muốn đến giúp tiêu diệt thổ phỉ?” Thượng Vân Trạch sau khi xem xong cười gằn, “Hóa ra luyện cổ độc thật sự sẽ luyện hỏng luôn đầu óc.”

Mộc Thanh Sơn khuyên giải, “Trước khi chưa biết rõ sự tình, nói chuyện vẫn là nên khách khí một chút, vạn nhất Mục trang chủ này đúng là có lòng tốt thì sao.”

“Không thể.” Thượng Vân Trạch lắc đầu, “Nếu ngươi dự định muốn thành thân ——”

Mộc Thanh Sơn lúng túng nói, “Ta không có ý định muốn thành thân.”

“Đang so sánh mà thôi.” Thượng Vân Trạch nhìn qua rất bình tĩnh.

Ôn Liễu Niên gật đầu, “Bảo chủ mời tiếp tục, sư gia muốn thành thân, sau đó thì sao?”

Mộc Thanh Sơn: …

Vì sao nhất định phải lấy loại ví dụ này.

“Muốn thành thân, dĩ nhiên là phải chuẩn bị rất nhiều thứ, thời điểm như này những người trong thôn xóm giúp một tay không gì đáng nói, nhưng nếu có một người xa lạ ngàn dặm xa xôi từ kinh thành viết thư đến, nói đặc biệt muốn chạy tới hỗ trợ ngươi, ai cũng sẽ cảm thấy người này phân nửa có bệnh.” Thượng Vân Trạch nói, “Mà đầu Mục Vạn Lôi tuyệt đối vẫn dùng tốt, cho nên chỉ có thể giải thích là có mưu đồ khác.”

“Quản hắn.”  Dù sao nhất thời cũng không xuất hiện thêm manh mối, Ôn Liễu Niên đơn giản đem thư cất đi, “Ngày mai chính là hai tám tháng chạp, buổi sáng ta muốn dậy sớm đến thiện đường, chuyện liên quan tới Mục gia trang tạm thời gác lại để năm sau nói.”

Thượng Vân Trạch hỏi Mộc Thanh Sơn, “Ngươi cũng muốn đi?”

“Ngươi nói thiện đường sao?” Mộc Thanh Sơn gật đầu, “Tất nhiên, ta một đường đi cùng đại nhân.”

Ôn Liễu Niên nói, “Sư gia gần đây cũng mệt mỏi, vẫn là ở lại nha phủ nghỉ ngơi đi.”

Mộc Thanh Sơn vội vàng nói, “Ta không mệt.”

“Không mệt cũng phải nghỉ ngơi.” Thượng Vân Trạch mang theo hắn đi ra ngoài, “Cứ quyết định vậy đi.”

“Thế nhưng —— ”

“Không có thế nhưng.” Thượng Vân Trạch cắt ngang lời hắn.

Mộc Thanh Sơn: …

Thế nhưng cứ mãi ở trong phủ nha cũng rất buồn chán a.

Mà Ôn đại nhân hiển nhiên sẽ không quản sư gia nhà hắn có buồn chán hay không, trên thực tế, vừa rạng sáng hôm sau hắn liền dẫn tùy tùng đến thiện đường trong thành. Bởi vì lúc trước đã dán cáo thị, cho nên có không ít dân chúng đã đến xếp hàng từ lúc trời còn chưa sáng, hiện trường tuy nói nhiều người, nhưng mà rất ngay ngắn trật tự, sau khi nhìn thấy Ôn Liễu Niên cũng là nhiệt tình chào hỏi, dân phong so với lúc trước có thể nói là đổi mới rất nhiều.

Đương nhiên, trong chuyện này không thể không kể công Triệu đại đương gia.

“Đại nhân, khi nào mới có bức họa mới?” Trong đám người có dân chúng hỏi.

Lời vừa nói ra, những người còn lại cũng lập tức biểu lộ sự quan tâm, chúng ta đã rất lâu chưa thấy bức họa mới, cuộc sống thiếu đi Triệu công tử anh tuấn, cảm giác phi thường cô quạnh.

Ôn Liễu Niên cười híp mắt nói, “Lập tức liền sẽ có.”

Bốn phía lập tức bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lập tức thì quá tốt!

Ám tuyến của Triêu Mộ nhai vừa lĩnh gạo vừa run tay cầm cập, cái gì gọi là lập tức liền sẽ có? !

Nếu để cho Đại đương gia nghe được, không chừng liền sẽ phá nhà.

Sau khi ở thiện đường đợi một lúc, thấy cũng không có việc gì cần làm, Ôn Liễu Niên liền phái tùy tùng đi ăn điểm tâm, còn mình thì tiến vào một cái hẻm nhỏ nói muốn lên chợ mua chút ớt để ướp thịt, tý nữa mang về nha phủ làm thịt bò khô ăn tết.

Trong hẻm nhỏ rất yên tĩnh, tuy không thể so với Giang Nam bốn mùa mưa bụi bay phấp phới, nhưng cũng có tư vị đặc biệt một phen. Bên cửa xám xanh có dưa muối nhà ai quên cất, Ôn Liễu Niên tiện tay ngắt một cọng, còn chưa kịp đút vào miệng, phía trước tại chỗ ngã rẽ có một nam nhân bước ra.

Một nam nhân hơi … quen mắt.

Hai lần đối mặt, hai bên đều có chút bất ngờ không kịp đề phòng.

Chỉ chốc lát sau, Ôn Liễu Niên cười nói, “Triệu đại đương gia sớm.”

Triệu Việt đứng tại chỗ, cảm thấy rất cần phải đến miếu thắp hương đuổi vận xui.

Đêm qua hắn vốn là muốn đến phủ nha như đã hẹn, nhưng sau khi xuống núi lại cảm thấy không cam tâm, sau khi ở trong thành đi bộ qua lại hơn nửa đêm, rốt cục ra kết luận lão tử không đi! Vừa định xoay người về Triêu Mộ nhai, lại nhớ tới Lục Truy là người độc miệng, lần này chưa biết sẽ bị nói móc ra sao, vì vậy liền cố ý đến cửa hàng điểm tâm, mua chút bánh hoa quế trở lại bịt miệng hắn, kết quả ngàn vạn lần không nghĩ tới, lại đụng phải vị Tri phủ đại nhân hay lải nhải này.

“Triệu đại đương gia đây là muốn đến quan phủ sao?” Ôn Liễu Niên bóp ngọn dưa muối, hỏi.

Triệu Việt cười gằn, “Đại nhân suy nghĩ nhiều rồi.”

“Không phải cũng không sao.” Ôn Liễu Niên chưa thụ chút đả kích nào, “Đến cũng đã đến, hay là vào ngồi một lát đi.”

Triệu Việt xoay người trở về.

Ôn Liễu Niên chầm chậm đuổi theo.

Triệu Việt đáy mắt cơ hồ muốn bốc hỏa.

Ôn Liễu Niên nhiệt tình mời, “Đại đương gia không muốn đến phủ nha cũng không sao, không bằng ngồi ngay ở chỗ này đàm luận?”

Triệu Việt: …

Trên trời những bông tuyết nhỏ li ti chậm rãi rơi xuống, dưới mái hiên của một hộ gia đình, hai người ngồi trên hai băng ghế nhỏ, nhìn nhau không nói gì.

Ôn Liễu Niên tiên phong mở miệng trước, “Là điểm tâm của cửa hàng Lưu gia sao?”

Triệu Việt vẻ mặt cứng đờ, sau đó đưa bọc giấy qua.

“Đa tạ.” Ôn Liễu Niên cầm miếng bánh thông du, vừa ăn vừa hỏi, “Đại đương gia ăn điểm tâm chưa?”

“Rốt cuộc muốn nói gì?” Triệu Việt nghiến răng nghiến lợi, “Còn nói lời vô ích nữa, ta liền chôn ngươi xuống tuyết.”

“Đại đương gia có từng nghe qua Mục gia trang chưa?” Ôn Liễu Niên lần này ngược lại là rất sảng khoái.

Triệu Việt mặt biến sắc, “Cái gì Mục gia trang?”

“Miêu Cương Mục gia trang ở Vân Nam, trang chủ tên là Mục Vạn Lôi.” Ôn Liễu Niên nói, “Nghe nói là cao thủ luyện chế cổ độc.”

Triệu Việt lắc đầu, “Đó giờ chưa từng nghe qua.”

“Thật sao? Vậy thì không thể làm gì khác hơn là thôi vậy.” Ôn Liễu Niên thở dài, vẻ mặt rất là tiếc nuối, “Đều là môn phái giang hồ, còn tưởng rằng Đại đương gia có thể cung cấp một ít đầu mối.”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Việt hỏi.

“Không có gì.” Ôn Liễu Niên ăn bánh thông du.

Triệu Việt tiếp tục hỏi, “Mục gia trang làm sao ?”

“Nếu Đại đương gia chưa từng nghe qua, thì cần gì phải hỏi rõ ràng như thế.” Ôn Liễu Niên vỗ vỗ mẩu bánh vụn trên người, “Ăn xong có chút khô miệng, không biết quanh đây có chỗ nào bán nước ô mai không.”

Triệu Việt nhìn chằm chằm mắt hắn, muốn từ bên trong tìm ra nửa điểm dị thường.

Mà Ôn Liễu Niên trong mắt sạch sẽ thản nhiên, chỉ tràn ngập khát vọng đối với nước ô mai, nhìn qua không những không giả dối, thậm chí còn có chút thật thà.

Nhưng mà Triệu Việt hiển nhiên sẽ không bị ý nghĩ này mê hoặc, hắn thà rằng tin tưởng tất cả thổ phỉ trên núi Thương Mang đều quy thuận, cũng không tin rằng con mọt sách trước mặt này là người thành thật.

“Thật sự không muốn đến phủ nha uống chén trà sao?” Ôn Liễu Niên mang theo gói điểm tâm đứng lên, “Có trà Trúc Diệp Thanh thượng hạng.”

Triệu Việt lạnh lùng đối diện nhìn hắn trong chốc lát, sau đó liền nhanh chân bước ra khỏi hẻm nhỏ, dường như là trong nháy mắt liền biến mất ở ngã rẽ.

Ôn Liễu Niên gãi gãi cằm, vẻ mặt suy tư.

Nhìn điệu bộ này, vẫn đúng là nhận thức a…

Bên trong phủ nha, Mộc Thanh Sơn chậm rãi xoay người từ trên giường ngồi dậy, cảm thấy cả người đều tinh thần sảng khoái. Rửa mặt xong rồi ra ngoài, vừa vặn thấy mấy gia đinh đang vội vội vàng vàng chạy qua đây, vì vậy buồn bực gọi lại một người trong đó, “Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Sư gia không cần phải lo lắng, là chuyện tốt.” Gia đinh vội vàng giải thích, “Thượng bảo chủ sáng nay mua lại tòa nhà đối diện phủ nha, nói muốn cất bảo bối, vừa vặn mọi người rảnh rỗi nên liền đi qua giúp đỡ một tay.” Còn có nửa câu sau chưa nói, thuận tiện nhìn một chút xem bảo bối dáng dấp ra sao, mà lại phải dùng cả một toà nhà để chứa.

Chúng ta một chút cũng không hâm mộ.

Continue Reading

You'll Also Like

26.5K 922 199
Nguồn: lofter Sẽ không edit name nha...
463K 48.9K 66
Tác giả: Miêu Điều Bất Hảo Cật Edit: Vì Tinh Tú Trong Tim Editor: Ngọc Thụy Beta: Quá Tam Ba Bận Tình trạng bản edit: On-Going Tình trạng bản raw: Ho...
276K 30.9K 200
Nguồn: wattad.com/use/________jade, whoaibangw.wordpress.com Thể loại: Đam mỹ, kinh dị ( kinh bình thường haha), dị năng, trò chơi, nhiều cp, 1×1, ch...
413K 33.3K 64
Tác giả: Tĩnh Thủy Biên Edit: Há Cảo (@HaCaoNhoXiu) Bản edit của mình chỉ đăng DUY NHẤT tại Wattpad này, mình KHÔNG có Wordpress. Và mình là chủ của...