Thần muốn cưới...không phải g...

By trustfriendtran

10K 1.1K 134

Lúc Thành Nghị chết có địa vị cực cao, dưới một người trên vạn người, được xưng tụng là Ứng Uyên Quân, nhưng... More

Tập 1
Tập 2
Tập 3
Tập 4
Tập 5
Tập 6
Tập 7
Tập 8
Tập 9
Tập 10
Tập 11
Tập 12
Tập 13
Tập 14
Tập 15
Tập 16
Tập 17
Tập 18
Tập 19
Tập 20
Tập 21
Tập 22
Tập 23
Tập 24
Tập 25
Tập 26
Tập 27
Tập 28
Tập 29
Tập 30
Tập 31
Tập 32
Tập 33
Tập 35
Tập 36
Tập 37
Tập 38
Tập 39
Tập 40
Tập 41
Tập 42
Tập 43
Tập 44
Tập 45
Tập 46
Tập 47
Tập 48
Tập 49
Tập 50
Tập 51
Tập 52
Tập 53
Tập 54
Tập 55
Tập 56
Tập 57
Tập 58
Tập 59
Tập 60
Tập 61
Tập 62
Tập 63
Tập 64
Tập 65
Tập 66
Tập 67
Tập 68
Tập 69
Tập 70
Tập 71
Tập 72
Tập 73
Tập 74
Tập 75
Tập 76
Tập 77
Tập 78
Tập 79
Tập 80
Tập 81
Tập 82
Tập 83
Tâp 84
Tập 85
Tâp 86
Tập 87
Tập 88
Tập 89
Tập 90
Tập 91
Tập 92
Tập 93
Tập 94
Tập 95
Tập 96
Tập 97
Phiên ngoại

Tập 34

91 13 1
By trustfriendtran

Sau đó Kha Xuân Sinh mới biết mình nhận nhầm người, quả thật Ô Vân Hổ và Giang Ngọc Thành giống nhau sáu bảy phần, chỉ là khí chất hoàn toàn khác biệt, nhưng nếu nhìn lướt qua thì rất giống.

Sau khi giải thích, trải qua chung sống, hai người có hảo cảm với nhau, thật sự định dựa theo ước hẹn mà thành thân.

Giang Ngọc Thành muốn báo thù cho Kha gia nên phái người đi báo án, có điều Điền tri châu này là một kẻ sợ phiền phức, căn bản không dám ra tay. Giang Ngọc Thành hết cách, chỉ có thể tự mình tổ chức hơn trăm người, thật sự đã tiêu diệt được sơn phỉ núi Cơ Vân.

Nhưng Kha Xuân Sinh không ngờ rằng mầm họa đã bắt đầu được nuôi dưỡng từ đấy.

Hắn ta cho rằng Ô Vân Hổ đã chết, không ngờ rằng chẳng những Ô Vân Hổ không chết mà ngược lại khi nhìn thấy Giang Ngọc Thành trông giống mình lại động tâm tư.

Hơn nữa lúc ấy sơn trang Giang Thị có sản nghiệp mấy trăm năm, là thôn trang giàu có nhất trên mảnh đất Thông Châu này. Còn có lời đồn sơn trang Giang Thị có một bảo tàng khổng lồ vô tận, chỉ có trang chủ các đời mới biết.

Ô Văn Hổ và thuộc hạ liền động tâm tư, bỏ ra hai năm, hoàn toàn ẩn nấp tiến vào Thông Châu, thông qua tìm hiểu từ các nơi, bắt đầu bắt chước hành vi cử chỉ của Giang Ngọc Thành, cuối cùng thật sự để hắn ta học được tới mức gần như có thể lấy giả tráo thật. Thậm chí Ô Vân Hổ còn ngầm đe dọa mua chuộc được tri châu Điền Côn.

Vào ba năm trước, lúc Giang Ngọc Thành và Kha Xuân Sinh về quê tế tổ, bọn chúng canh giữ trên đỉnh núi thả đá xuống, Giang Ngọc Thành vì cứu Kha Xuân Sinh mà bị đá đập ngất, hôn mê bất tỉnh.

Cuối cùng lời đồn bảo là Giang Ngọc Thành may mắn trốn thoát, nhưng thật ra hắn ta không chạy thoát.

Ô Vân Hổ giết chết tất cả thủ vệ đi theo lúc ấy, để thuộc hạ của hắn ta giả mạo thủ vệ sơn trang Giang Thị, hộ tống Giang Ngọc Thành lúc đó còn đang hôn mê bất tỉnh, cùng với Kha Xuân Sinh bị bọn chúng dùng thuốc mê khống chế, một đường trở về sơn trang Giang Thị, bắt đầu giam cầm ép cung ba năm.

Bây giờ sở dĩ bọn họ vẫn chưa bị giết chỉ là vì Ô Vân Hổ chưa đạt được bảo tàng hắn ta muốn.

Ngày nào Giang Ngọc Thành chưa khai ra chỗ bảo tàng thì ít nhất bọn họ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ba năm bị bắt nhốt tra tấn cả ngày lẫn đêm, người bình thường vốn dĩ không thể chịu đựng nổi.

Kha Xuân Sinh lệ rơi đầy mặt: Đều tại ta...Đều tại ta hại hắn...

Nếu không vì hắn ta sợ là...nhất định Ngọc ca sẽ không cố chịu lâu như vậy, nhận hết tra tấn không thuộc về mình.

Thành Nghị thấy dáng vẻ Kha Xuân Sinh như vậy chỉ cảm thấy ngực như bị thứ gì đè chặt, rất khó chịu.

Cuối cùng hắn chỉ có thể khàn giọng vỗ vai Kha Xuân Sinh: Ta sẽ cứu hắn ra, ngươi yên tâm.

Bởi vì chẳng mấy chốc hai ma ma kia sẽ quay lại nên Thành Nghị kêu Kha Xuân Sinh ngụy trang thành dáng vẻ điên khùng, khóc lớn cười to trước khi bọn họ quay về, thế nên hai ma ma giám sát kia không phát hiện có gì bất thường.

Cứ như vậy hai ngày, Thành Nghị tính thời gian Hắc Xà trở về. Tới thành Mạt Châu phải mất hai ngày, nếu Hắc Xà có thể đi ké xe ngựa thì còn đỡ, nếu không thể...E rằng vẫn cần thêm hai ngày nữa.

Sáng sớm hôm đó, Thành Nghị ra khỏi đông viện muốn về thiên viện một chuyến, hắn vừa đi tới cửa viện đã thấy Miên Sinh đang vui vẻ đeo một bao quần áo. Thiếu niên nhìn thấy Thành Nghị thì mắt mày cong cong, khờ khạo ngây ngô nói:"Nghị đệ Nghị đệ, ta sắp đi rồi!"

Trong lòng Thành Nghị thoáng hồi hộp, có điều xung quanh có thủ vệ nên hắn không tiện nhiều lời, chỉ do dự hỏi:"Đi? Không phải ngươi hầu hạ bên cạnh trang chủ sao? Ngươi không ở trong sơn trang hả?"

"Tất nhiên không phải, trang chủ kêu ta tới trông coi một thôn trang khác ngoài thành." Miên Sinh nói tới đây thì gương mặt thiếu niên còn non nớt hiện mây hồng, trở nên khó phân nam nữ, hắn ta nói khẽ:"Sau này trang chủ cũng sẽ tới."

Dáng vẻ Miên Sinh như vậy, sao Thành Nghị không hiểu cơ chứ, sợ là lúc trước những thiếu nam thiếu nữ kia bị Ô Vân Hổ dùng hình tượng si tình lừa gạt cũng đã bị lừa như vậy, sau đó hắn ta hoặc là lấy cớ ma quỷ lộng hành khiến bọn họ mất tích, hoặc là dùng lý do giống thế này để lừa bọn họ đi.

Thành Nghị nhớ tới chuyện phát cháo miễn phí và thắp hương hắn ta nói lúc trước, chẳng lẽ chính là hôm nay?

Hắn siết chặt tay, không tiện nói gì, chỉ có thể "cười" bảo: "Vậy cũng tốt, Miên Sinh ngươi cũng cẩn thận một chút."

Miên Sinh ngượng ngùng cười:"Nghị đệ, sau này ta sẽ quay về gặp đệ."

Miên Sinh còn muốn nói gì đó nhưng quản sự đã bắt đầu thúc giục, Thành Nghị xoay người nhìn sang chỗ khác. Cách đó không xa có một chiếc xe ngựa, màn che vén lên để lộ một đôi nam nữ dung mạo xinh đẹp khác cũng tầm tuổi Miên Sinh ở bên trong. Bọn họ bị đưa đi làm gì, không cần hỏi cũng biết.

Cố tình bọn họ lại không biết, còn cho rằng bản thân được coi trọng, hoặc là giống như Miên Sinh tưởng là bay lên cành cao được "Giang trang chủ" coi trọng thật.

Thành Nghị bình tĩnh nhìn xe ngựa chạy đi trở về phòng, đóng cửa lại ngồi xuống mép giường. Bỗng nhiên hắn đập xuống một cái thật mạnh, lần đầu tiên sinh ra cảm giác bất lực sau khi sống lại.

Nhưng hắn không thể tùy tiện hành động, nếu không sẽ phá hỏng kế hoạch ban đầu. Nếu để cho Ô Vân Hổ biết trước, sợ là toàn bộ sơn trang đều...

Nhưng ít nhất hai ngày nữa Lận đại nhân mới đến, đám Miên Sinh...

Lúc Thành Nghị trở lại chỗ Kha Xuân Sinh đã thu hồi cảm xúc, hắn không muốn để hắn ta biết những chuyện này. Nhưng Kha Xuân Sinh thấy bên ngoài náo nhiệt thì há miệng, chỉ Thành Nghị, rồi chỉ ra ngoài cửa sổ, dính nước viết lên bàn trà: Có phải lại có người bị đưa đi không?

Thành Nghị ừ một tiếng: Ba người.

Kha Xuân Sinh nói: Ta biết bọn họ bị đưa tới chỗ nào, tạm thời mấy ngày tới bọn họ sẽ chưa bị đưa đi đâu, ngươi cứ yên tâm.

Thành Nghị nghi hoặc: Ngươi biết sao?

Kha Xuân Sinh rũ mắt, giơ tay lên, động tác thật chậm mà sờ vết sẹo dưới mắt: Mấy năm nay ta luôn nghĩ cách nhưng ngoại trừ giả ngây giả dại, để tên ác tặc kia không có hứng thú và tránh né hắn ta...ta chỉ có thể phá hủy dung mạo.

Năm đầu ta vốn không trốn thoát được, sau đó...Sở dĩ lúc trước ta không tin ngươi cũng là vì lần đầu tiên ta chạy đi, ta đã đi tìm tên cẩu quan Điền tri châu kia để cứu Ngọc ca. Nhưng ta không ngờ rằng, không ngờ rằng...

Vậy mà lại nhìn thấy Điền tri châu và tên ác tặc kia đang cùng nhau lợi dụng cơ hội lừa gạt một vài người dáng vẻ xinh đẹp trong sơn trang sau đó chọn ra người có dung mạo xuất sắc nhất rồi bán tới những nơi giàu có, bồi dưỡng thành...Ngựa gầy Dương Châu (chỉ kỹ nữ) đưa cho những tên phú thương hoặc quan lớn.

Thành Nghị nhíu chặt mày, tất nhiên hắn  cũng đoán ra được chuyện này, Ô Vân Hổ toàn chọn những người có dung mạo hàng đầu ra ngoài, e rằng mục đích không chỉ là bán đi đơn giản như vậy mà chính là vì chuyện này.

Chẳng những một vốn bốn lời, mà vì ít người thì ngược lại khó bị phát hiện.

Kiếp trước sau này hắn thường thấy mấy chuyện bẩn thỉu kia, giờ phút này nghe thấy giống như quay về kiếp trước. Thành Nghị cắn chặt răng, hít sâu một hơi, thấy Kha Xuân Sinh tiếp tục viết: Lúc ấy cũng may ta nhìn thấy, nếu không, một khi ta thật sự gặp tên cẩu quan kia thì e rằng chuyện giả điên cũng bị bại lộ.

Thành Nghị nhớ kiếp trước sau này không nhìn thấy chuyện sơn trang Giang Thị bại lộ thì nghĩ tới một khả năng: Ngươi...Có phải định chết chung với Ô Vân Hổ không?

Cơ thể Kha Xuân Sinh run lên bần bật, đột nhiên hắn ta quay đầu đi, giọng khàn khàn.

Thành Nghị biết mình đã đoán đúng, đột nhiên hắn cảm thấy may mắn vì bản thân vừa khéo đi tới trấn Giang Tê nên ở lại Thông Châu này, nếu không e rằng sẽ không trùng hợp đụng phải Kha Xuân Sinh, sớm vạch trần chuyện sơn trang Giang Thị.

Nếu như hắn đoán không sai, sợ là sau này ở kiếp trước lúc sơn trang Giang Thị xảy ra chuyện thì Ô Vân Hổ đã chết, nếu không thuộc hạ của Ô Vân Hổ là mặt sẹo đã không rời khỏi sơn trang Giang Thị, dính dáng tới Điền tri châu, cuối cùng không nhắc gì đến sơn trang Giang Thị.

Sau đó Thành Nghị biết được Kha Xuân Sinh thật sự có quyết định ấy từ trong lời nói của đối phương. Lần trước hắn ta ra ngoài không phải muốn bỏ chạy, hắn ta biết mình không thể chạy thoát, bởi vì ở đây đâu đâu cũng là tai mắt mà Ô Vân Hổ sắp xếp. Lần đó hắn ta không muốn chạy mà là có ý định chết chung với Ô Vân Hổ, hắn ta mua thuốc độc, thật sự định kéo Ô Vân Hổ chết chung.

Toàn bộ thôn trang chia làm tiền viện, hậu viện cùng với phía sau núi. Thường ngày Ô Vân Hổ sợ bại lộ nên đều ở hậu viện và phía sau núi cùng với đám sơn phỉ ngụy trang thành thủ vệ của mình, chỉ sử dụng nước giếng ở hậu viện. Qua mấy năm quan sát, Kha Xuân Sinh định trực tiếp bỏ độc vào trong giếng.

Kha Xuân Sinh giơ tay lên che mắt, giọt nước mắt rơi vào tóc mai trong âm thầm. Hồi lâu sau hắn ta mới chậm rãi viết: Ba năm, ta nhìn Ngọc ca bị tra tấn cả ngày lẫn đêm, ta không chịu nổi...Thay vì để hắn như vậy, chi bằng cùng nhau xuống suối vàng, nói không chừng đợi đến kiếp sau bọn ta còn có thể tiếp tục tiền duyên...

Cổ họng Thành Nghị khô khốc, hắn ta không biết kiếp trước Kha Xuân Sinh đã tuyệt vọng cỡ nào mới đưa ra quyết định giết Giang Ngọc Thành để giải thoát cho hắn ta. Đêm đó Thành Nghị trở lại thiên viện, hắn nằm đó hồi lâu vẫn không thể nào yên giấc.

Chẳng biết đã qua bao lâu, vào lúc nửa đêm, khi vạn vật đều chìm vào tĩnh lặng, Thành Nghị nghe thấy một tiếng động cực nhỏ. Hắn hơi sửng sốt, chẳng lẽ Ô Vân Hổ vẫn chưa hết hy vọng.

Thành Nghị ngừng thở, một lát sau hắn chợt nghe thấy tiếng cửa sổ nhẹ nhàng mở ra, ngay sau đó chính là hoàn toàn yên tĩnh, chỉ là khi cẩn thận lắng nghe vẫn sẽ nghe thấy tiếng xì xì xì. Thành Nghị ý thức được điều gì đó, đột nhiên mở mắt ra.

Không lâu sau hắn cảm thấy cổ mình mát lạnh. Thành Nghị quay đầu, mượn ánh trăng mỏng manh trong đêm tối, quả nhiên nhìn thấy một đôi mắt rắn đen như mực, giọng nói trầm thấp và mệt mỏi của nam tử tùy ý vang lên:"Sao? Thấy ta thì kích động như vậy hả?"

Thành Nghị mấp máy môi mỏng, hắn bình thản ngồi dậy rồi mở bàn tay ra. Hắc Xà khẽ hừ một tiếng nhưng vẫn bò vào lòng bàn tay của hắn, quấn thành một cục.

Thành Nghị ghé lại gần, bấy giờ mới thấy trên người Hắc Xà có không ít vết thương nhỏ, còn vô cùng dơ bẩn, dính không ít bụi bặm.

Con ngươi Thành Nghị giật giật, hắn không nói nhiều, vô cùng nhẹ nhàng mà xuống giường, thấm ướt khăn trắng rồi dịu dàng giúp Hắc Xà lau đi bụi bặm trên người.

Hắc Xà nghiêng đầu nhìn hắn, dường như tâm trạng của y vô cùng tốt, thỉnh thoảng đuôi rắn lại vỗ xuống mặt bàn một cái, phát ra tiếng thùng thùng rất nhẹ, giống như có thể gõ vào trong lòng của Thành Nghị.

Hắn buông mắt, thuật lại chuyện Kha Xuân Sinh và Giang Ngọc Thành giả, sau đó lại không nhịn được mà thấp giọng:"Sao ngươi trở về nhanh thế?"

Hắc Xà nói:"Đúng lúc gặp được một thương nhân đi suốt đêm đến thành Mạt Châu, sau đó đi ké theo ngựa một khoảng thời gian đã chạy về."

Trưa mai Lận Qua sẽ tới, giờ Tý đêm mai tấn công lên núi. Hắn đưa theo một nghìn tinh binh, đó đều là người tài có thể lấy một địch trăm. Ngày mai ngươi hãy cẩn thận đảm bảo an toàn của mình là được, chỉ là có ta ở đây thì ngươi cũng sẽ không sao đâu."

Hắc Xà không nói thêm về việc y tới thành Mạt Châu thế nào, nhưng Thành Nghị biết sợ là không dễ dàng như vậy. Hắn há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.

Hắc Xà nhìn hắn một cái:"Cảm động vậy à? Vậy còn không mau dâng rượu Hoa Điêu của ta lên?"

Thành Nghị nghĩ tới rượu Hoa Điêu bị hắn dùng một nửa để rửa tay lúc trước thì ấn đường giật giật, nghĩ rằng vẫn rót được một chén nữa nên đi lấy tới.

Thành Nghị cầm vò rượu lên đổ ra chén, không ngờ Hắc Xà rất khôn khéo nhìn chằm chằm vào động tác của hắn. Y phát hiện âm thanh rót rượu không đúng thì lập tức quấn lên cổ tay của Thành Nghị, mắt rắn thâm thúy:"Rượu của ta đâu? Sao lại ít đi một nửa?"

Continue Reading

You'll Also Like

1M 73.8K 200
Tác giả: Lục An Nhất Trảng Độ dài: 241 chương + 13 Phiên ngoại Tình trạng: Hoàn Tình trạng edit: T2 hàng tuần, đang lăn từ từ. Thể loại: Nguyên sang...
1.7K 161 14
Tên gốc:【壳花】聪明糊涂心 Link tác giả truyện: LOFTER@qingnichixijiufu Ảnh bìa truyện: LOFTER@qingnichixijiufu • Thể loại: lấy bối cảnh đô thị hiện đại • Tiế...
14.7K 1.1K 200
Bản edit này chỉ để phục vụ cá nhân, mình edit lại từ bản dịch của Đạo quán + đối chiếu với bản convert để dễ đọc hơn thôi !!
9.9K 1.2K 54
Tác giả: Yên Hoả Tửu Tụng. Tình trạng: OG Edit: OG Nguồn:Wikidich. Người đăng wiki: Lôi Phong. Thể loại: Nam sinh, xuyên thư, hiện đại, trinh thám, O...