【BJYX 】 SỐNG CHUNG VUI VẺ

By zhubushizhu

11.7K 1.3K 130

Tên gốc: 好心同居 Tác giả: Weibo @哪一天都很奇妙 Link: https://www.quotev.com/story/16227872/%E5%A5%BD%E5%BF%83%E5%90%8C... More

Lời nói đầu:
Chương 1:
Chương 2:
Chương 3:
Chương 4:
Chương 5:
Chương 7:
Chương 8:
Chương 9:
Chương 10:
Chương 11:
Chương 12:
Chương 13:
Chương 14:
Chương 15:
Chương 16:
Chương 17:
Chương 18:
Chương 19:
Chương 20:
Chương 21:
Chương 22:
Chương 23:
Chương 24:

Chương 6:

504 73 9
By zhubushizhu

Hai tay e dè đặt hai bên đùi, Tiêu Chiến lưng thẳng tắp ngồi ở sô pha, len lén liếc mấy cái về phía Vương Nhất Bác đang ngồi bên cạnh nghiêm túc chọn phim xem.

Mười mấy phút trước, bầu không khí giữa hai người vẫn còn một trời ngột ngạt, nhân lúc anh đứng lên thu dọn bàn ăn, Vương Nhất Bác đột nhiên rủ anh xem phim, rửa xong đống bát đũa trong mơ màng, rồi ngồi trên sô pha này trong ngơ ngốc.

"Anh muốn xem cái gì?"

Nghe người bên cạnh hỏi như vậy, Tiêu Chiến hoàn hồn, vô thức trả lời: "Cái gì cũng được."

Nghĩ một hồi, anh lại cẩn thận hỏi, "Hôm nay cậu không livestream à?"

"Tôi..." dường như bị tư thế quá mức giữ kẽ của anh đả kích, Vương Nhất Bác nheo nheo mắt nghi ngờ quay đầu nhìn rồi lại bất đắc dĩ quay lại, "Hôm nay tôi nghỉ."

Ò. Tiêu Chiến đã hiểu rõ nên âm thầm đưa ra kết luận: Vì thế mới muốn xem phim relax một tí hả?

"Cái này thế nào?" trong danh sách phim được điểm đánh giá cao Vương Nhất Bác tìm được một bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng tên là "Phân khu thứ 9", phần giới thiệu phim đọc cũng thú vị ra phết.

Tiêu Chiến đương nhiên là gật đầu.

Kì thực xem phim khoa học viễn tưởng là lựa chọn tốt nhất. Nếu không hai người chen chúc trên một cái sô pha, xem phim tình cảm thì nó lại cấn quá, xem phim hài thì nếu không cười được thì lại càng gượng gạo hơn.

"Anh thật sự muốn xem cái này phải không?" trước khi nhấn vào nút phát, Vương Nhất Bác xác nhận lại một lần nữa.

Tiêu Chiến lại gật gật đầu. Nhưng thật ra không có gì muốn xem hay không muốn xem cả, chính bản thân anh cũng không biết.

Thấy anh hình như cũng không phải không tình nguyện, Vương Nhất Bác liền thoải mái hơn một chút. Bộ phim tạm dừng ở trang tiêu đề, cậu đột nhiên đứng dậy về đi phòng ngủ phụ, xách từ bên trong ra một cái túi to đến ngỡ ngàng, rồi ngay sau đó lạch cạch đổ hết toàn bộ đồ ở trong túi lên bàn.

Chiếc bàn tròn không hề nhỏ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị lấp đầy, còn có mấy hộp bánh không biết là macaron hay donut rơi xuống nền đất trơ trọi vì không đủ chỗ.

Tiêu Chiến ngạc nhiên nhìn đống đồ ăn vặt được xếp chồng như ngọn núi nhỏ trước mặt, anh cảm thấy rất khó hiểu, bởi vì anh nhớ Vương Nhất Bác đã từng nói mình không thích ăn vặt.

Mà cái người nói không thích ăn vặt kia bây giờ đang cúi người, lục tìm trong núi đồ ăn vặt trên bàn không thấy, lại không dừng vó ngựa đi đến ngăn đá trong tủ lạnh, cuối cùng cũng tìm thấy xâu hồ lô ngào đường mình đã hứa, rồi nhét nó vào tay Tiêu Chiến.

Anh ngồi, cậu thì đứng, ánh mắt hai người chạm nhau, giao nhau trong không trung mấy giây.

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, hệ thống ngôn ngữ hỗn loạn, đột nhiên ra lệnh: "Anh ăn đi."

Tiêu Chiến vô cùng ngạc nhiên há há miệng, nhưng cũng chỉ cúi đầu, nghe theo ý cậu xé lớp gói giấy bên ngoài ra.

Mắt thấy Tiêu Chiến thế mà thật sự nghe lời cắn một miếng, Vương Nhất Bác có chút buồn phiền gạt tay anh ra, rồi đẩy xâu hồ lô ngào đường ra xa, "Không phải, tôi nói đùa mà."

Tiêu Chiến đã triệt để không hiểu Vương Nhất Bác muốn làm cái gì nữa, vì thế liền không nghĩ nữa, mà lại lo lắng nhìn bàn đồ ăn, "Mua nhiều thế, cậu có ăn hết không?"

Nói xong liền hối hận mím mím môi: ăn hết hay không hết có liên quan gì đến mày, cũng có tiêu tiền của mày đâu mà đòi quản đông quản tây.

"Mua cho anh đó." Vương Nhất Bác ngồi xuống sô pha, sờ sờ mũi, thanh âm lí nhí nghe chẳng rõ ràng.

Tiêu Chiến trợn tròn mắt, "...Cho tôi á?"

Tuy Tiêu Chiến không hỏi tại sao, nhưng biểu cảm sửng sốt ấy cũng đã giúp anh hỏi rồi.

Vương Nhất Bác không khống chế được bắt đầu lắp bắp, "Tôi...Tôi cảm thấy..."

Cậu nghe thấy mình đang lắp bắp, bèn nhắm mắt bắt mình dừng lại vài giây, khiến mình có thể nói trôi chảy hết câu, "Tôi cảm thấy anh rất vất vả."

Lúc trước Tiêu Chiến còn chưa biết tại sao Vương Nhất Bác lại muốn rủ hai người cùng xem phim, rồi lại không có tí thông báo gì trước mà mua nhiều đồ ăn như thế. Nhưng bây giờ hình như anh đã biết rồi.

Đây là đang...chúc mừng à?

Tiêu Chiến cảm thấy mũi mình hơi cay cay, âm thầm nắm chặt que tre xâu hồ lô: bởi vì Vương Nhất Bác biết khoản lương đầu tiên đối với anh bây giờ quan trọng đến nhường nào.

Chỉ là sau khi bình tĩnh lại một lúc, Vương Nhất Bác gác lại sự ngượng ngùng vô duyên vô cớ, và không cần thiết vừa rồi, cậu hào phóng nhìn sang Tiêu Chiến, chân thành nói: "Anh đừng cảm thấy gánh nặng, tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi, ngày nào anh cũng nấu cơm cho tôi, còn làm có tâm thế nữa."

Tiêu Chiến xấu hổ lắc lắc đầu.

Là anh nên nói cảm ơn mới đúng. Gặp được một người tốt bụng hiếm có khó tìm như Vương Nhất Bác.

Nghĩ như thế, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy cả người mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cuối cùng anh cũng trút bỏ được phần nào gánh nặng, bởi vì ở thành phố xa lạ, không quá thân thiện này, dường như anh cũng có một người bạn mình có thể dựa vào.

Đôi mắt anh lấp lánh, cong cong, cười với Vương Nhất Bác một cái ngọt ngào như rỉ ra mật.

Tiêu Chiến bây giờ với trước đây có chút khác biệt, giống như một gốc cỏ nhỏ đang hồi sinh, nhìn trông ngập tràn sức sống.

Vương Nhất Bác nhìn anh, cũng nhoẻn miệng theo, sau đó quay ra, nhấn vào nút chiếu phim.



Vương Nhất Bác nói không sai, một tháng nay Tiêu Chiến thật sự rất vất vả.

Ban ngày đi làm đã đủ mệt mỏi rồi, tối về đến nhà lại còn phải lập cập đi nấu cơm. Hơn nữa bởi vì thời gian nghỉ trưa quá ngắn, không có thời gian về nhà, có nghĩa là mỗi ngày anh đều phải dậy từ sớm, làm trước cơm trưa rồi tiện tay lau dọn sạch sẽ cả căn phòng.

Về mặt thể lực, anh không được nghỉ ngơi đầy đủ, về mặt tâm lí thì càng bị lo âu giày vò: Hà Tiểu Giảo cứ như bốc hơi khỏi nhân gian, anh đang nhiên đang lành phải gánh oan một khoản nợ khổng lồ, đêm nào anh cũng mất ngủ rồi nằm mơ thấy ác mộng, sự e dè khi bị phụ thuộc kinh tế và ở nhờ nhà người khác khiến anh mỗi ngày đều khổ sở không thôi.

Vì thế cho dù Tiêu Chiến thật sự không muốn ngủ, nhưng mi mắt anh đã không còn chống đỡ được nữa rồi, lúc phim chiếu được một nửa hai mí mắt cứ dính chặt vào nhau.

Vương Nhất Bác vốn đang tập trung xem phim, mãi đến khi cậu nhận ra bên cạnh yên tĩnh đến mức không bình thường, mới quay đầu qua, phát hiện Tiêu Chiến đã ngủ mất tiêu rồi.

Phim khoa học viễn tưởng rất hay sử dụng mấy hiệu ứng âm thanh nổ uỳnh uỳnh đùng đùng cực kì khoa trương, đèn trong phòng khách sáng đến nỗi thậm chí còn hơi chói mắt. Mà người này lại có thể dựa vào sô pha, cầm chặt xâu hồ lô ngào đường yên lặng nhắm mắt, ngủ cực kì sâu.

Khóe môi anh còn dính một chút nước đường, giống như một đứa bé mỗi lần ăn đồ ăn vặt vậy.

Vương Nhất Bác tắt tivi đi, nhìn anh chăm chú một lát, cúi người tiến sát lại, lấy đi xâu hồ lô chỉ còn lại 2 viên đặt sang một bên.



Mặc dù không muốn làm ồn đến Tiêu Chiến, nhưng Vương Nhất Bác vẫn phải nói với anh rằng nên về phòng ngủ.

Cậu chậm rãi đi đến bên cạnh Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, nhìn thấy tướng ngủ có chút đáng yêu của anh, tay đã đưa ra một nửa lại ngừng giữa không trung, đắn đo rất lâu, cuối cùng mới đặt lên vai Tiêu Chiến, vỗ nhẹ.

Tiêu Chiến ngủ rất sâu, mãi đến khi Vương Nhất Bác lại vỗ nhẹ rồi gọi anh "tỉnh dậy đi", anh mới giật mình bừng tỉnh, khó khăn lắm mới mở được mắt ra he hé.

Nhìn thấy chàng trai trước mặt, anh vẫn còn chưa phản ứng lại được, dường như đang cố gắng suy nghĩ xem mình bây giờ đang ở đâu.

"Tôi ngủ quên à."

Giọng mũi mang theo chút ngái ngủ khi vừa tỉnh, ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác.

"Ừm," Vương Nhất Bác giống như bị anh chọc cười, giọng nói còn xen lẫn một chút ý cười, "Anh ngủ quên mất."

Tiêu Chiến lại suy nghĩ, xoay người nhìn thấy tivi đã được tắt, áy náy xin lỗi, "Xin lỗi."

"Không có, tôi cũng buồn ngủ rồi, vì thế mới tắt tivi."

Tiêu Chiến ngồi thẳng người dậy, phản ứng chậm chạp nhìn quanh một vòng, rồi lại chậm rì rì thu dọn mớ đồ ăn để trên bàn.

"Mua nhiều thật sự đó." Anh có hơi khổ não nhìn đống đồ ăn vặt này.

"Từ từ ăn, thể nào chả ăn hết."

"Thế phải cất ở đâu bây giờ?"

"Không sao hết, anh cứ đi ngủ đi."

Năng lực suy nghĩ của người bị ép tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu như Tiêu Chiến dường như vẫn còn chưa hồi phục, bởi vì đủ thoải mái đủ chậm chạp nên mới không cần phải căng thẳng thần kinh, nói chuyện cũng không cần phải có logic.

"Hồ lô ngào đường của tôi đâu?" anh nhìn sang Vương Nhất Bác, vẫn còn nhớ mình vẫn chưa ăn hết hai quả dâu tây còn lại.

Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của anh, Vương Nhất Bác không nhịn được mà bật cười, chỉ cho anh, "Tôi để ở kia kìa."

"Cảm ơn cậu." Tiêu Chiến đứng dậy đi lấy, để ý thấy lớp đường bên trên đã bắt đầu tan ra, chảy dọc theo xiên tre rơi xuống ngón tay anh.

Ai da. Lúc này cuối cùng anh cũng tỉnh táo hơn chút, chân tay rối loạn nhìn ngó xung quanh, do dự không biết mình có nên nhét ngón tay vào miệng không, thế thì mới không lãng phí.

Vương Nhất Bác rút mấy tờ giấy ăn đưa cho anh, lại dùng một tờ giấy khác bọc xiên tre vào, "Thôi vất đi đi."

"Lãng phí quá." Tiêu Chiến lắc đầu: không biết giờ để vào trong tủ lạnh có bị biến chất hay không nhỉ, nhưng anh thật sự không ăn nổi nữa rồi.

Dường như nhìn ra sự khó xử của anh, Vương Nhất Bác chỉ chỉ lên bàn, "Anh đặt ở đây đi, tí nữa tôi ăn."

Sao lại dám để người ta ăn lại đồ ăn thừa của mình được!

Tiêu Chiến sửng sốt, không khỏi cảm thấy ngại ngùng.



Dồn đống đồ ăn vặt chưa động qua được mấy cái lại vào trong túi, Vương Nhất Bác chuẩn bị đưa nó đến phòng Tiêu Chiến, lúc đang định quay đầu xin phép được vào trong, thì lại phát hiện Tiêu Chiến chẳng còn ở ngoài phòng khách.

Cậu xoay người ngó đầu ra nhìn, liền nhìn thấy Tiêu Chiến đang trốn trong nhà bếp, miệng ung úng, rất cố gắng nhai nốt hai quả dâu tây kia.

Ngốc chết đi được ấy.

Vương Nhất Bác bất lực chống eo.

Continue Reading

You'll Also Like

28.5K 1.3K 23
8 năm em chờ anh... Nể tình chỗ quen biết, Anh nhận năm cái tát là được Lúc trước chỉ vì yêu anh nên em bỏ qua hết những hoa đào xung quanh, bây gi...
4.7K 574 32
Tôi yêu cậu... Người bạn đồng giới ở những năm tháng thanh xuân! Đây là Truyện Ngắn nói về tình yêu ở lứa tuổi học trò của những phận người sinh ra...
42.3K 4.9K 31
💓 Tôi Không Động Tâm Đâu ◉ Tác giả: Ngủ Ngon Thời Gian (Hảo Thụy Thời Gian) ◉ Edit: Bạch Đơn ◉ CP: Tay đua Tracer - chủ tiệm cafe trai thẳng Vương N...
2.3K 70 45
Tên : 呔!今天也想欺师灭祖 Nguồn lofter Tui đọc mà cảm thấy chu ôn vại ta ✓•×•✓