Chương 1:

1.2K 89 0
                                    

Lúc thang máy cuối cùng cũng mở ra, Tiêu Chiến cảm thấy đầu óc mình tê dại cả đi, không khí lạnh bên ngoài lùa vào khiến chóp mũi vành tai anh đỏ ửng. Anh một đường chạy hùng hục về, dáng vẻ thở hổn hà hổn hển khiến anh nhìn trông càng thảm hại hơn, đứng ngẩn ở nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn lính cứu hỏa không ngừng lao vào căn phòng thuê bừa bộn của mình.

Chàng trai sống ở đối diện cũng ở đó, bảo vệ nói may mà cậu ấy nghe thấy nhà đối diện phát ra tiếng nổ cực kì lớn, kịp thời báo cứu hỏa, mới tránh được tình huống càng thảm hại hơn xảy ra.

Hàng xóm tốt bụng dùng đầu gối đẩy một thùng giấy qua, nói với Tiêu Chiến đây là những thứ cứu ra được từ trong đống đồ cháy đen trong phòng, nhìn thấy vẫn còn dùng được thì đều được để cả ở trong này.

Quản lý tòa nhà cũng đã gọi cho chủ nhà, người đàn ông trung niên khi thuê phòng này anh đã cảm thấy đây là một người không dễ chọc vào, trong điện thoại nghiến răng nghiến lợi nói Tiêu Chiến đợi đó, trong vòng 10 phút ông sẽ đến nơi.

Sau khi cúp điện thoại Tiêu Chiến mới bàng hoàng nhớ ra mình mấy ngày trước mới nộp tiền cọc, lại nhớ đến tài khoản ngân hàng đã không còn mấy đồng, một sự hoảng sợ kèm theo mệt mỏi và bất lực từ dưới gót chân đã cứng đơ ra của anh dâng lên, đầu óc giống như sắp bị đánh cho nát vụn, khiến anh mất đi năm giác quan trong thời gian ngắn, khiến anh hoàn toàn không biết hàng xóm đang nói gì với mình.

Đến tận khi thùng giấy kia được chàng trai đẩy đến cạnh chân, Tiêu Chiến mới như tỉnh dậy từ trong mộng, còn tưởng chủ nhà đã đến đòi mạng rồi, anh bị dọa cho giật nảy mình.

Thấy anh hoàn toàn không nghe mình nói cái gì, hàng xóm mím mím môi, chỉ có thể nhắc lại: "Mấy đồ này nhìn trông vẫn có thể dùng được, anh kiểm tra xem."

"....A," Tiêu Chiến chậm rì rì cúi xuống nhìn cái thùng một cái, mới như nghĩ ra cái gì, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn cậu."

Nhìn anh giống như đã rất mệt mỏi, lại giống như đang muốn khóc, chàng trai hàng xóm có chút không nỡ lòng, tự dưng nói nhiều hơn thường ngày, tốt bụng nhắc nhở anh, "Phòng ngủ phụ không bị cháy đến, anh nhớ làm rõ chuyện này trước khi bồi thường nhé."

Tiêu Chiến mới chuyển đến đây tầm được một tuần, hai người cũng chỉ mới gặp nhau được 1-2 lần. Thỉnh thoảng ra ngoài đi đổ rác hoặc lấy đồ ship đến sẽ trùng hợp gặp được, đều là Tiêu Chiến chủ động cười nhẹ, chào hỏi rồi tám mấy câu.

Chàng trai hàng xóm có lẽ chỉ cảm thấy người này tính tình tốt nhưng không được may mắn cho lắm, vì thế cũng không nhịn được lại dài dòng thêm, hỏi han, "Có phải lúc sáng trước khi ra khỏi nhà anh quên rút máy sấy hay không? tôi nghe thấy mấy anh lính cứu hỏa lúc thảo luận nguyên nhân gây cháy nói cái này có khả năng lớn nhất."

Máy sấy? Tiêu Chiến hồi tưởng lại, anh không có thói quen tắm buổi sáng.

Ò...anh đột nhiên phản ứng lại được, buổi sáng lúc sắp đi làm, Hà Tiểu Giảo xách theo một túi lớn đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà anh, nói kí túc mình mất điện rồi, muốn mượn nhà tắm của anh tắm rửa, còn nói cái gì mà dù sao mấy ngày nữa cũng sẽ chuyển đến đây, vừa hay có thể sắp xếp trước đống đồ này. Lúc ấy, Tiêu Chiến vội chạy đi làm, bèn gật gật đầu nói cô cứ tự nhiên.

【BJYX 】 SỐNG CHUNG VUI VẺWhere stories live. Discover now