[Edit - Hoàn] Nhà Tiên Tri Đư...

By orange_blingbling

228K 20.3K 3.5K

Tên khác: Thiên tuyển nhà tiên tri Hán Việt: Thiên tuyển dự ngôn gia Tác giả: Mộc Xích Tố Số lượng: 212 chươn... More

Văn án
Sổ tay: Thuật ngữ Ma Sói
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164 + 165
Chương 166 + 167
Chương 168 + 169
Chương 170 + 171
Chương 172 + 173
Chương 174 + 175
Chương 176 + 177
Chương 178 + 179
Chương 180 + 181
Chương 182 + 183
Chương 184 + 185
Chương 186 + 187
Chương 188 + 189
Chương 190 + 191
Chương 192 + 193
Chương 194 + 195 + 196
Thông báo
Thông báo 2

Chương 63

893 98 17
By orange_blingbling

Chương 63: Nhà Tâm Nguyện 12

Trái tim đập mạnh, Đoàn Dịch quay đầu, lần thứ hai nhìn về phía Minh Thiên.

Khoảng cách cực gần, ánh mắt hai người đụng vào nhau.

Minh Thiên nhấp môi một chút, mở miệng nói: "Ảo giác chúng tôi nhìn thấy, đều là sự thật từng phát sinh trên người mình, hoặc nỗi sợ hãi trong tiềm thức chúng tôi. Vừa rồi Dung Dung tấn công tôi vì cô ta nghi ngờ chúng ta giết Hoa Hồng."

"Cô ta lo lắng những thầy đuổi ma chúng ta có ý đồ khác, tiềm thức cho rằng là chúng ta gây bất lợi cho họ. Thế nên cô ta sợ hãi, tạo điều kiện cho nhà nhỏ mê hoặc, rồi tấn công chúng ta."

"Điều kiện bị nhà nhỏ mê hoặc, hoặc nói là điều kiện kích phát nguy hiểm chết người..." Minh Thiên nhìn phía Đoàn Dịch, "Hai ta lúc nào cũng ở bên nhau, từng chạm qua cái gì, đi qua nơi nào, hai chúng ta không mấy khác nhau."

Đoàn Dịch nhớ lại một lượt, tán thành phán đoán của hắn, nhíu mày nhìn về phía Hứa Nhược Phàm. "Cô thì sao?"

Hứa Nhược Phàm nói: "Tôi và Oánh Oánh cũng luôn ở bên nhau. Thật ra lúc ngồi nghỉ ngơi dưới nhà cây, tôi đã cẩn thận nhớ lại một chút. Tôi cũng cho rằng tôi và Oánh Oanh không làm chuyện gì khác lạ."

Minh Thiên suy nghĩ chốc lát, hỏi Doãn Oánh Oánh: "Không phải tôi muốn tọc mạch. Nhưng để làm rõ tình huống, tôi muốn hỏi một chút. Cô có từng gặp chuyện gây ảnh hưởng rất lớn cho mình? Ví dụ như bị bạn bè bắt nạt tạo thành bóng ma tâm lý?"

Doãn Oánh Oánh lắc đầu: "Không có. Gia cảnh nhà em bình thường, nhưng ba mẹ đều khá tốt. Em sống rất hạnh phúc. Bạn bè và thầy cô thân thiện hiền lành. Trường học em chưa từng xảy ra bạo lực học đường. Còn về bóng ma tâm lý, sau khi vào trò chơi thì mới có."

"Có lẽ phó bản này tương đối đặc biệt. Phạm vi nhà nhỏ mê hoặc bao trùm cả khu rừng, hoặc ít nhất là bao trùm khu vực quanh nhà nhỏ, cho nên người đến gần nhà nhỏ đều sẽ bị ảnh hưởng"

"Mỗi người chịu một mức độ ảnh hưởng khác nhau. Người chơi có bị chìm sâu vào ảo giác, xuất hiện tình trạng mất trí, thậm chí là uy hiếp đến tính mạng bản thân và người khác, có lẽ hoàn toàn quyết định bởi nội tâm mỗi người."

"Hứa Nhược Phàm có bóng ma nghiêm trọng thời thơ ấu, bị phòng nhỏ ảnh hưởng nặng. Nhưng Doãn Oánh Oánh trưởng thành yên ấm, tiềm thức không đặc biệt sợ hãi thứ gì, cho nên cô ấy không sao."

"Tôi nghĩ, nếu người chơi hoàn toàn vô dục vô cầu, cũng không có nỗi sợ hãi quá đà, người đấy có thể bình an vượt qua phó bản này."

Tạm dừng hồi lâu, Minh Thiên gian nan nói tiếp: "Tôi và anh Tiểu Dịch cũng thế. Anh Tiểu Dịch có ý chí kiên định, con người cứng cỏi, cho nên tuy anh ấy cũng thấy ảo giác, lại không có phản ứng nghiêm trọng. Tôi khác, tôi vì ít chuyện từng trải qua trong quá khứ mà bị mất bình tĩnh, suýt chút nữa bị nhà nhỏ mê hoặc, ước nguyện với nó."

Giờ phút này Đoàn Dịch có rất nhiều câu muốn hỏi, nhưng có người khác ở đây, anh không tiện hỏi rõ Minh Thiên.

Anh khó tránh khỏi lo lắng, lập tức nhíu mày nói với Minh Thiên: "Cậu và Hứa Nhược Phàm cách nhà nhỏ càng xa càng tốt, về sau đừng đến gần nó nữa."

Minh Thiên giật giật một, tạm thời không phản bác Đoàn Dịch.

Hắn chỉ nhéo nhẹ vào tay Đoàn Dịch, nói: "Còn một chi tiết cần chú ý. Em và Hứa Nhược Phàm xuất hiện tình huống như vậy sau khi Phong Sơn biến mất. Em không nghĩ chỉ là trùng hợp. Nhưng em chưa nghĩ ra nguyên nhân. Chúng ta nên suy xét thêm về quan hệ của hai người này."

"Ừ." Đoàn Dịch gật đầu nói, "Thật ra... Hiện tại Hoa Hồng đã chết, chúng ta có thể làm nốt một việc."

Minh Thiên nhanh chóng hiểu ý anh. "Anh muốn hủy nhà nhỏ?"

Đoàn Dịch trả lời: "Đối với nhà nhỏ, dưới tình huống chưa rõ ràng mọi chuyện, tôi không dám mạnh tay phá nhà. Nhưng tôi nghĩ có thể phá gia cụ xem sao. Ví dụ cái giường, không phải câu ca dao ghi là 'đầu lăn xuống gầm giường' à? Bành Trình đã thử xem qua gầm giường, không có vật gì. Nhưng tôi muốn gỡ ván giường ra xem, cùng lắm thì phục hồi như cũ."

Minh Thiên trầm giọng: "Việc này nguy hiểm lắm, em phải đi theo anh."

Đoàn Dịch nhíu mày: "Cậu không thể đến gần nhà nhỏ."

Minh Thiên nói: "Nãy em ở dưới nhà cây mà vẫn bị. Chứng tỏ phạm vi nhà nhỏ mê hoặc rất rộng, em ở lại cũng chưa chắc sẽ an toàn."

"Không phải, Tiểu Thiên cậu nghe tôi nói..."

"Nếu một mình em ở trong nhà cây lại gặp ảo giác, không có anh canh chừng mới xảy ra chuyện."

Mẹ nó, cậu ấy nói hợp lý thế nhỉ.

Đoàn Dịch nghe mà sửng sốt.

Lúc lâu sau, Đoàn Dịch đành nhìn về phía Hứa Nhược Phàm và Doãn Oánh Oánh. "Tôi và Minh Thiên đi xem. Hai cô về phòng nghỉ ngơi trước. Để ngừa vạn nhất, hai người ở bên nhau liên tục nhé."

Doãn Oánh Oánh gật đầu: "Được. Để em canh chị ấy. Các anh cẩn thận. Nếu cần em giúp gì, cứ việc tìm em."

Nâng Hứa Nhược Phàm dậy, Doãn Oánh Oánh dẫn cô rời đi.

Tầm mắt lướt qua lướt lại Đoàn Dịch và Minh Thiên, Ổ Quân Lan đứng lên. "Tôi đi chung với các anh. Vừa rồi náo loạn một hồi, tôi thấy hai người nên nghỉ ngơi một chút. Đặc biệt là Minh Thiên, điều chỉnh tâm thái cho tốt, cậu an toàn, chúng tôi cũng an toàn."

"Ừm. Tôi biết. Chuyện hồi nãy, xin lỗi." Minh Thiên gật đầu với cô.

"Không sao, đều do phó bản tác quái thôi." Ổ Quân Lan đi tới cửa, nhớ tới cái gì quay đầu lại, nhìn Bạch Lập Huy vẫn ngơ ngác ngồi trong phòng không nhúc nhích.

"Bạch Lập Huy, không đi hả?" Ổ Quân Lan hỏi.

Bạch Lập Huy hỏi cô: "Đi làm gì? Tôi ở chỗ này nghỉ ngơi chung với họ. Tôi có ý tưởng thế này..."

Chả có mắt nhìn tí nào.

Ổ Quân Lan tiến lên vỗ vai hắn ta. "Trên người anh còn thương tích đấy. Bên NPC có thuốc, anh theo tôi đi đi, tôi giúp anh xử lý vết thương. Tiện thể anh cùng tôi đi kiểm tra thi thể Hoa Hồng, tránh cho chúng ta suy đoán sai."

·

Căn phòng trở nên trống trải, chỉ còn Đoàn Dịch cùng Minh Thiên.

Bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần, Đoàn Dịch cảm giác như không khí bốn phía đều tràn ngập tiếng Minh Thiên hít thở.

Duỗi tay vỗ vai hắn, Đoàn Dịch đứng lên: "Cậu nghỉ ngơi cho đàng hoàng."

Xoay người qua phải, Đoàn Dịch mới phát hiện Minh Thiên chưa chịu buông tay mình.

Minh Thiên chẳng những không buông tay, còn dùng lực túm Đoàn Dịch, tay còn lại ôm eo anh, kéo anh cùng nằm nghiêng trên lớp cỏ khô.

"Sao đấy? Tôi muốn đi lấy nước giúp cậu." Đoàn Dịch hỏi.

Hai cánh tay Minh Thiên vòng qua bên sườn Đoàn Dịch, chia nhau nắm hai tay anh, bốn bàn tay giao nhau đặt lên bụng anh.

Cảm nhận được Minh Thiên đặt cằm lên đỉnh đầu mình, Đoàn Dịch dở khóc dở cười. "Làm gì thế? Cứ như trẻ con."

Minh Thiên nhẹ giọng: "Em chỉ muốn ôm anh."

"Cậu không nóng?"

"Em không nóng. Anh nóng à?"

"... Thôi, cứ như vậy đi. Cậu có thể nghỉ ngơi, có thể bình tĩnh lại là được."

Im lặng một lát, Minh Thiên hỏi anh: "Anh không hỏi em đã từng gặp chuyện gì ư?"

Đoàn Dịch nghiêm túc đáp. "Đúng là tôi tò mò và thắc mắc, có cả vạn vấn đề muốn hỏi cậu. Nhưng hiện tại không phải lúc để tâm tình. Tôi nhìn ra được, chuyện đó ảnh hưởng rất lớn với cậu. Nếu tôi cứ hỏi cậu hoài, chẳng khác nào ép cậu liên tục nhớ lại chuyện xấu, cậu sẽ bị mệt mỏi dằn vặt, có lẽ sẽ bị nhà nhỏ ảnh hưởng nặng hơn."

"Dù sao cậu cũng đã đồng ý rồi, sẽ có ngày chúng ta thật sự thẳng thắn với nhau. Cho nên chuyện này, khi nào về khu nghỉ ngơi rồi bàn lại. Trọng điểm hiện tại là cậu phải dời lực chú ý, nghĩ về những chuyện vui."

"Thế, cậu thấy chuyện gì sẽ làm mình vui vẻ?"

Minh Thiên cười, ôm Đoàn Dịch chặt hơn. "Thế này là tốt rồi."

Đoàn Dịch chớp chớp mắt. "Được. Nghỉ ngơi một lát đi. Một giờ sau, chúng ta đi tìm bọn Ổ Quân Lan."

Vì thế Đoàn Dịch với tư thế bị Minh Thiên ôm chặt từ sau lưng, cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Tầm hai mươi phút sau, Đoàn Dịch đang ngủ mơ màng, bỗng nhiên bị Minh Thiên đẩy ra.

Không ngờ sẽ bị đẩy ra, Đoàn Dịch ngơ ngác mở mắt, quay đầu kinh ngạc nhìn hắn. "Sao thế?"

Minh Thiên xoay người đưa lưng về phía anh, tiện tay túm cái chăn bên cạnh che cơ thể. "Không có gì, tự dưng em thấy nóng quá."

Đoàn Dịch nhíu mày, nhìn hắn bọc chăn toàn thân kín mít, chỉ lộ ra một vành tai phiếm hồng.

"Nóng mà đắp chăn?"

"Vâng, giờ lại thấy hơi lạnh."

"..." Đoàn Dịch ngáp một cái, nằm xuống đệm lót, "Tùy, cậu vui là được."

·

Buổi chiều 5 giờ.

Đoàn Dịch, Minh Thiên, Ổ Quân Lan và Bạch Lập Huy bốn người tới trước cửa Nhà Tâm Nguyện.

Bọn họ không đi tay không, mỗi người đều cầm theo công cụ.

Địa điểm đầu tiên là phòng ngủ chính.

Phòng ngủ chính chỉ có một giường ván gỗ, không vỏ chăn hay đệm trải giường.

Bốn người hiệp lực, đại khái qua 15 phút, vặn đinh ốc, tách ván giường mở ra, xác nhận dưới giường không có vật gì hết, bọn họ bắt đầu kiểm tra từng miếng ván gỗ.

Người dẫn đầu tìm được manh mối chính là Bạch Lập Huy: "Trên tấm ván này có khắc chữ!"

Đoàn Dịch hỏi hắn ta: "Chữ gì?"

Bạch Lập Huy nói: "Một từ đơn tiếng Anh, gift, món quà."

"Tấm ván của tôi không có, hai người thì sao?" Đoàn Dịch dò hỏi.

Minh Thiên và Ổ Quân Lan lắc đầu, các tấm ván gỗ còn lại đều không có manh mối, chỉ có tấm gỗ trên tay Bạch Lập Huy là có một chữ.

Đoàn Dịch đứng dậy đi hướng phòng khách. "Chúng ta tìm trên các đồ đạc khác nào, có thể sẽ tìm được thêm từ đơn."

Đoàn Dịch đoán đúng rồi.

Sau một phen kiểm tra, bọn họ phát hiện mặt dưới ghế sô pha có thêu một chữ đơn: from.

Chân bàn trà có khắc một từ đơn tiếng Anh: A.

Đoàn Dịch lập tức nói: "A gift from... Món quà từ người nào đó. Vẫn thiếu một chữ. Mọi người tìm kỹ lại coi. Có lẽ từ thứ tư sẽ là thông tin mấu chốt!"

Chỉ tiếc tìm thêm gần một giờ, mọi người lục tìm tất cả gia cụ, không phát hiện thêm từ đơn còn thiếu rốt cuộc là cái gì.

Bạch Lập Huy muốn hộc máu. "Mệt quá mệt. Chỉ còn một từ đơn. Đừng nói thất bại trong gang tấc chứ!"

Ổ Quân Lan nói: "Mọi người bình tĩnh một chút. Cùng nhau ngẫm lại xem chúng ta đã bỏ sót chỗ nào. Chỗ nào trong tối, hoặc chỗ nào nhìn rõ ràng ràng nhưng bị mọi người vô thức bỏ qua?"

Lời Ổ Quân Lan đánh thức Đoàn Dịch.

Đoàn Dịch lập tức đẩy cửa phòng khách chạy ra ngoài.

Mọi người đuổi kịp bước chân anh, thấy anh dừng lại chỗ tấm bia đá trước nhà.

Nhìn mọi người đều ra ngoài, Đoàn Dịch nói: "Đồ đạc trong nhà chúng ta đều đã kiểm tra. Góc nhà, vách tường chúng ta cũng kiểm tra kỹ lưỡng. Cẩn thuận ngẫm lại, chỉ còn thừa mỗi cái này. Tính ra thì tấm bia đá cũng là một phần của căn nhà."

Nói xong lời này, Đoàn Dịch cầm xẻng trong tay, dùng sức xúc tấm bia đá khỏi nền đất.

Sau đó ngồi xổm xuống, dùng tay gạt bỏ bùn đất phía dưới tấm bia đá.

Quả nhiên dưới tấm bia đá có một từ đơn: Zeus.

Kết hợp với những từ đơn tìm được trong nhà nhỏ, ráp thành một câu đơn giản: A gift from Zeus.

"Món quà đến từ Zeus. Ý là gì?" Đoàn Dịch nhíu mày, "Zeus trong thần thoại Hy Lạp?"

Nghe anh nói, tất cả mọi người đều động não suy nghĩ.

Một lát sau, Minh Thiên chậm rãi mở miệng, nói một câu làm các người chơi có hơi kinh hãi. "Chiếc hộp Pandora."

Continue Reading

You'll Also Like

20.6K 2.3K 56
Tác giả: Cật Tố Nguồn raw: Blog Kho Tàng Đam Mỹ Dịch: Quick Translator (a.k.a anh giai QT zà cả nhưng hông zà bằng tui) Edit: Minh Du Thể loại: Đam m...
1.6K 389 3
- tôi không cần em, sao em cứ bám theo tôi mãi vậy? - yêu một con người là điều đáng khinh có biết hay không? loài người các người chỉ biết lợi dụng...
267K 30K 196
Chiếc bìa mới với lươn chúa cute hơn :> Tag nhân vật (theo editor) Lươn chúa, hệ chó, chém gió thần chưởng thụ x Ông hàng xóm kiêm Đá đì công. Thể...
136K 17.2K 100
Bộ này Cẩm Phong đã xuất bản được tập 1+2, mình rcm mọi người mua truyện đọc để ủng hộ nxb, bìa siêu đẹp luôn ạ. Từ 1- 59 đọc ở Meo Meo lười sưởi n...