[Full] [Edit] Quý Phi Dùng Th...

Por TaiTheTuongPhung

1.8M 121K 11K

★ Tên gốc: QUÝ PHI BẰNG PHUN TÀO THỰC LỰC THƯỢNG VỊ. ★Tác giả: Hoa Nhật Phi. ★Tổng số chương: 181. ★Trạng t... Más

✿Chương 1: Ai đang nói chuyện?
✿Chương 2: Căn bản chính là, Tạ thị.
✿Chương 3: Trong cung ngài không tên Tạ Khuynh, tên Tạ Nhiễm!
✿Chương 4: Đừng có nói con hàng này giả vờ ngủ nha.
✿Chương 5: Cấm túc ba ngày, chơi nhà chòi hả?
✿Chương 6: Nữ nhân, ngồi lên tự mình động sao?
✿Chương 7: Rất trâu bò đó!
✿Chương 8: Ngươi không thể nhìn ta nhàn rỗi sao?
✿Chương 9: Sợ ngươi xem đến 'cong'!
✿Chương 10: Thật sự là vưu vật nhân gian a!
✿Chương 11: Tạ quý phi này tâm tư quá sâu.
✿Chương 12: Lau nước miếng đi!!!
✿Chương 13: Rốt cục có thể cưỡi ngựa rồi!
✿Chương 14: Nước mắt lão tử có hạn!
✿Chương 15: Trẫm kêu ngươi cởi quần ra!
✿Chương 16: Hắn nhất định sẽ theo đuổi nương nương.
✿Chương 17: Tô phi, ha!
✿Chương 18: 'Bắt gian tại giường'
✿Chương 19: Tiên nữ chưa từng đánh người!
✿Chương 20: Đều là bút tích của Hoàng đế.
✿Chương 21: Nhìn thôi là đã thấy rất mê người rồi.
✿Chương 22: Chơi trẫm như chơi gái!
✿Chương 23: Trẫm cùng Tiêm Vân là thanh mai trúc mã.
✿Chương 24: Làm hoàng đế thật cực khổ.
✿Chương 25: Nhưng mà ngươi dám không?
✿Chương 26: Muốn đọc thì phải biết chữ mới được a!
✿Chương 27: Tiểu Thanh Ngư.
✿Chương 28: Tỷ tỷ mời ngươi ăn trứng chim a!
✿Chương 29: Ta là Quý phi, không phải yêu phi.
✿Chương 30: Hữu duyên vô phận.
✿Chương 31: Đuổi hoàng thượng ra.
✿Chương 32: Quý phi hãy tự trọng.
✿Chương 33: Bản kế hoạch mời sủng?
✿Chương 34: Trẫm có ái phi, còn cầu mong gì!
✿Chương 35: Coi ta là Chung Quỳ hay sao?
✿Chương 36: Tiểu Tạ a!
✿Chương 37: Trẫm vẫn rất là hài lòng.
✿Chương 38: Là bị sắc đẹp của lão tử dọa sợ sao?
✿Chương 39: Quân sư mặc quần lót của ai tặng, sao quý phi lại biết?
✿Chương 40: Hình như nàng có một thứ trưởng tỷ tại biên quan?
✿Chương 41: Nụ hôn đầu tiên...bị đoạt...hại tương tư.
✿Chương 42: Sao lại giống nhị tỷ như vậy?
✿Chương 43: Nàng từng giết người!
✿Chương 44: Nàng lo lắng cái rắm!
✿Chương 45: Tự mình làm nhân chứng!
✿Chương 46: Tiêm Vân đã thấy Quý phi khóc bao giờ chưa?
✿Chương 47: Lông tơ trên mặt nữ nhân này đáng yêu?
✿Chương 48: Cùng Hoàng đế đi ngồi tù.
✿Chương 49: Ôm nàng vào ngực.
✿Chương 50: Nương nương của các ngươi không chết.
✿Chương 51: Trẫm cũng có lễ vật cho ái phi đây.
✿Chương 52: Cùng trẫm thử hết từng cái
✿Chương 53: Tô phi của cẩu tử.
✿Chương 54: Ngươi là ai? Cũng xứng cùng trẫm phân ưu?
✿Chương 55: Trời xanh không tha ai!
✿Chương 56: Ái phi đau tay trẫm cũng đau lòng.
✿Chương 57: Hai chữ 'cẩu tử' lại có thể dễ nghe như vậy.
✿Chương 58: Thư phòng play sao?
✿Chương 59: Chỉ là thần thiếp nhớ Bệ hạ thôi.
✿Chương 60: Ta còn phải thị tẩm đó!
✿Chương 61: Không lưu luyến chút nào.
✿Chương 62: Cái miệng quạ đen.
✿Chương 63: Cùng đi với trẫm.
✿Chương 64: Tạ Khuynh không tin.
✿Chương 65: Quăng lên giường.
✿Chương 66: Là một người khác hoàn toàn.
✿Chương 67: Biến số cực kỳ trọng đại.
✿Chương 68: Chịu quá nhiều tổn thương.
✿Chương 69: Lại đỏ mặt cái nữa cho lão tử xem xem.
✿Chương 70: Tình cũ khó quên.
✿Chương 71: Khuynh tiểu thư có cùng ngài hồi kinh?
✿Chương 72: Bao nhiêu nợ phong lưu.
✿Chương 73: Quý phi của trẫm mềm mại yếu ớt, lương thiện dịu ngoan.
✿Chương 74: Có người ở phía sau giở trò quỷ!
✿Chương 75: Cẩu tử, ngươi cũng quá bát quái rồi đó.
✿Chương 76: Cho nàng biết ý nghĩ chân thật trong tâm hắn.
✿Chương 77: Nói như thật vậy.
✿Chương 78: Dựa vào lan can vui vẻ nói chuyện.
✿Chương 79: Tô Lâm Kỳ chấn động.
✿Chương 80: Uống cái đầu ngươi!
✿Chương 81: A...! Thật đáng sợ!
✿Chương 82: Bệ hạ, sao ngài không hỏi thiếp?
✿Chương 83: Còn bị nàng ta giết hết!
✿Chương 84: Nhớ hắn không ngủ được.
✿Chương 85: Cao lang của ngươi đổi khẩu vị rồi.
✿Chương 86: Sinh cho ngươi tên nhãi ranh đòi nợ.
✿Chương 87: Đã không còn hấp dẫn như xưa nữa?
✿Chương 88: Một kiếm đâm chết.
✿Chương 89: Một mình Cao Tấn phải làm sao?
✿Chương 90: Ta không an lòng hồi biên quan.
✿Chương 91: Nàng ấy đâu rồi?
✿Chương 92: Trẫm muốn tắm rửa.
✿Chương 93: Nguyên lai là bưng trà rót nước.
✿Chương 94: Cho trọn tình nghĩa phu thê.
✿Chương 95: Chạy mất dép.
✿Chương 96: Nhẹ chút.
✿Chương 97: Thẩm Thiên Phong cũng không phải người duy nhất thi cổ.
✿Chương 98: Ta không sao cả!
✿Chương 99: Con mẹ nó mắt ông cay quá!
✿Chương 100: Cái con rùa già.
✿Chương 101: Sống không quá nửa năm.
✿Chương 103: Bảo vệ Cao Tấn bình an.
✿Chương 104: Tạ Viễn Thần đã nhận ra!
✿Chương 105: Thì nên sớm biết sẽ có kết cục này!
✿Chương 106: Ta thật đúng là càng ngày càng thích ngươi.
✿Chương 107: Nhưng Tạ Nhiễm... Không phải đã chết sao?
✿Chương 108: Cừu non trung thực.
✿Chương 109: Hương Vân cô nương sẽ tới mộ ngươi thắp hương dập đầu.
✿Chương 110: Quấy nhiễu giấc mộng của người khác.
✿Chương 111: Mối quan hệ giữa ta và lệnh tỷ...
✿Chương 112: Không lúc nào an tâm như lúc này.
✿Chương 113: Nếu ngươi thua... Hôn ta một cái.
🎁Quà Giáng sinh🎁
✿Chương 119: Bùi hộ vệ, theo bản thiếu gia.
✿Chương 120: Ngươi cho rằng ngươi là thần tiên sao?
✿Chương 121: Lạc Thần tái thế sao?
✿Chương 122: Đôi tay vô hình.
✿Chương 123: Ta cho ngươi năm trăm vạn lượng.
✿Chương 124: Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
✿Chương 125: Ta muốn gặp hắn một lần.
✿Chương 126: Người kia là ai?
✿Chương 127: Ngươi cho rằng ta giữ lại mạng hắn?
✿Chương 128: Đây mới là vở kịch lớn nhất.
✿Chương 129: Mười vạn đại quân sẽ lập tức qua sông.
✿Chương 130: Hối hận cả đời.
✿Chương 131: Kéo quần áo ra kiểm tra.
✿Chương 132: Lễ triều chúng ta có một minh quân.
✿Chương 133: Đêm nay ta lưu lại.
✿Chương 134: Cmn chính là lừa pháo!
✿Chương 135: Huynh đệ mới là chân ái?
✿Chương 136: Quang minh chính đại trở về.
✿Chương 137: Là ai gan to bằng trời.
✿Chương 138: Tương lai ngươi sẽ phải khóc.
✿Chương 139: Bệ hạ giá lâm.
✿Chương 140: Rốt cuộc đã ôm được người.
✿Chương 141: Cưới mười một Vương phi?
✿Chương 142: Ngươi là kẻ phụ tình!
✿Chương 143: Hai ta đều là cầm thú.
✿Chương 144: Cố tiểu thư.
✿Chương 145: Gọi một tiếng ca.
✿Chương 146: Cho ta ôm chút thì có sao
✿Chương 147: Một trò hay đang đợi.
✿Chương 148: Mồ hôi nước mắt của bách tính.
✿Chương 149: Tiểu hắc mã.
✿Chương 150: Đẹp không?
✿Chương 151: Trời có sập xuống thì vẫn còn nương đây.
✿Chương 152: Một thoáng phu thê.
✿Chương 153: Ta sẽ là biểu tỷ phu của Bệ hạ.
✿Chương 154: Khoan dung cổ vũ ác niệm.
✿Chương 155: Nay trẫm dục sính Tạ Khuynh làm Hậu.
✿Chương 156: Quang minh chính đại ôm nàng.
✿Chương 157: Ngươi chọn cái nào?
✿Chương 158: Ba văn tiền một cân.
✿Chương 159: Quá dễ ức hiếp.
✿Chương 160: Một trận thành danh.
✿Chương 161: Hắn cũng tỉnh ngộ rồi.
✿Chương 162: Ta gọi nàng tới đây để ăn hả?
✿Chương 163: Tôn trọng cái rắm!
✿Chương 164: Sao đột nhiên lại muốn ói?
✿Chương 165: Quyền lợi thật sự sẽ làm lòng người thay đổi?
✿Chương 166: Đến nàng ấy mà các ngươi cũng dám đụng tới?
✿Chương 167: Ta cũng có vài bí mật nhỏ không muốn ai biết mà?
✿Chương 168: Anh hùng cứu mỹ nhân.
✿Chương 169: Rượu chỉ vào miệng mà không đến bụng.
✿Chương 170: Một âm mưu đang chậm rãi ấp ủ lên men...
✿Chương 171: Thành công lui thân.
✿Chương 172: Liệu có phải Cao Tấn không được?
✿Chương 173: Ta nhất định phải cứu đại nương.
✿Chương 174: Độc đã vào phế phủ.
✿Chương 175: Gia gia ngươi từng dùng.
✿Chương 176: Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết.
✿Chương 177: Biện pháp nguy hiểm hơn nữa ta cũng muốn thử một lần.
✿Chương 178: Cao Tấn nghĩ đến cái chết.
✿Chương 179: Không mắng. Không nỡ.
✿Chương 180: Tốt đẹp nhất nhân gian.
NGOẠI TRUYỆN NÈ QUA ĐỌC ĐY

✿Chương 102: Kiên trì đến một binh một tốt

8.8K 567 71
Por TaiTheTuongPhung

Ban đêm.

Cao Tấn đứng trong tẩm điện chỉ đốt một ngọn đèn, đem mấy cuộn giấy nhỏ trong tay mở ra từng cái, xem hết nội dung liền trực tiếp châm lửa đốt.

Trong ngoài Minh Trạch cung đều yên tĩnh, cơ hồ không nghe thấy tiếng người.

Sau khi xem nội dung trên giấy, Cao Tấn liền thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa điện.

Từ lúc ban ngày bảo Tạ Khuynh tới thị tẩm, Cao Tấn liền không thấy thân ảnh nàng trong Minh Trạch cung nữa.

Việc này không đến mức dọa nàng chạy khỏi cung, nhưng có lẽ cũng khiến cái long uy gan hổ không sợ trời không sợ đất kia chấn động.

Giờ Tý sắp đến rồi, khẳng định nàng đang nấp ở chỗ nào đó buồn rầu không biết làm sao đưa  thuốc cho hắn. Cao Tấn tưởng tượng đến dáng vẻ khó xử của nàng liền không nhịn được mà nhếch miệng.

Đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy bên ngoài truyền tới một tràng tiếng bước chân rón rén.

Tới rồi.

Cao Tấn khép sách trong tay, đứng dưới ngọn đèn kiên nhẫn chờ đợi.

Trong tay Tạ Khuynh bưng thuốc vừa nấu xong, thấy sắp đến giờ Tý, là thời điểm Cao Tấn nên uống thuốc. Nhưng trong nội tâm nàng thật xoắn xuýt a. Cũng vì câu nói kia lúc ban ngày của Cao Tấn, làm cho nàng không dám lảng vảng trước mặt hắn nữa. Sợ hắn cuồng tính quá độ thật sự đem mình ra ấy ấy.

Không phải sợ, cũng không phải không muốn, mấu chốt là hiện tại Tạ Khuynh đang giả làm một tiểu thái giám. Hắn đòi đấu kiếm, không phải nàng sẽ lộ tẩy sao.

Lão Tạ cùng nàng tốn trăm cay ngàn đắng mới diễn xong một vở tuồng lớn như vậy. Vốn dĩ có thể thành công lui thân, chào bế mạc kết thúc công việc, cố tình cái đầu trâu này của nàng lại chui ra khỏi màn, nhất quyết phải diễn thêm tuồng nữa.

Cái tuồng thứ hai này diễn tốt cũng không được gì. Mà diễn không tốt, thì phá banh luôn tuồng trước.

Ở ngoài tẩm điện của Cao Tấn tới tới lui lui vài vòng, Tạ Khuynh thật sự không có dũng khí bước vào.

[ hay là ta dứt khoát đặt chén thuốc xuống cửa? ]

[ để xuống rồi gõ cửa, sau đó lập tức bỏ chạy. ]

[ ừm. Cách này được đó. ]

Tạ Khuynh hạ quyết tâm, vì tránh những phiền toái không cần thiết, mấy ngày nay có thể không gặp liền không gặp đi.

Rón rén bưng chén thuốc, hóp lưng như mèo đi vào cạnh cửa tẩm điện, Tạ Khuynh như tên trộm ngồi xổm dựa vào tường, duỗi cánh tay dài đặt chén thuốc vào ngưỡng cửa. Lúc nàng đang hết sức chăm chú, cửa sổ sau lưng nàng truyền tới một tiếng chào hỏi:

"Ngươi làm gì đó?"

Lòng Tạ Khuynh căng thẳng, xém chút đổ chén thuốc, may mắn động tác nàng nhanh, kịp thời đỡ lại, bằng không công sức nấu cả ngày đổ sông đổ biển.

Cái tật xấu gì vậy?

Tạ Khuynh giận dữ quay đầu, liền thấy Cao Tấn ghé vào bệ cửa sổ, nửa người nhô ra ngoài, cười mà như không nhìn nàng chằm chằm. Cái tư thế kia, không biết đã ở đó nhìn nàng bao lâu...

Tạ Khuynh thẹn quá hóa giận:

"Dọa chết người, xém chút đổ thuốc."

Cao Tấn vô tội chớp chớp mắt, dò xét Tạ Khuynh từ trên xuống dưới. Khóe miệng không thể nhịn cười của hắn làm Tạ Khuynh ý thức được tư thế của mình bây giờ có bao nhiêu bất nhã - nửa ngồi trên đất, hai chân chuyển hướng, sau lưng dán vào tường, hiển nhiên là tư thế làm trộm.

Vịn tường đứng dậy, Tạ Khuynh bưng chén thuốc tới chỗ cửa sổ Cao Tấn đang nhô đầu ra, đặt lên bệ cửa sổ, cúi đầu phủi phủi bụi trên người, mất tự nhiên nói:

"Bệ hạ, uống, uống thuốc đi."

Cao Tấn liếc mắt sang chén thuốc một cái, mỉm cười hỏi Tạ Khuynh:

"Trẫm uống thuốc xong... Sau đó thì sao?"

Radar cảnh giác trên đầu Tạ Khuynh lập tức vang lên, nàng kích động hỏi:

"Cái, cái gì, cái gì sau đó? Không có sau đó, sau đó Bệ hạ liền nên đi ngủ."

Cao Tấn nhướng mày gật gật đầu, xích lại gần Tạ Khuynh nhẹ giọng nói:

"Ừm, trẫm định đi ngủ. Vậy còn ngươi? Ngươi không ngủ a?"

Mặt Tạ Khuynh hơi đỏ, dù vẽ phấn đen nhìn không rõ ràng, nhưng hai vành tai nhọn nhọn sắp cháy lên của nàng không lừa được người.

[ nam nhân này trúng không phải Nhiếp hồn cổ, là Tình cổ thì đúng hơn. ]

[ trong đầu không thể nghĩ cái gì bình thường sao? ]

[ hiện tại bộ dạng ta thế này. Ngươi nói xem ta ngủ với ngươi kiểu gì? ]

Cao Tấn đứng thẳng dậy, cầm chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn vào Tạ Khuynh.

Dù Tạ Khuynh đưa lưng về phía hắn cũng có thể cảm nhận ánh nhìn nóng rực kia.

Chờ hắn uống thuốc xong, Tạ Khuynh cầm cái chén không liền muốn đi, bị Cao Tấn chế trụ bả vai. Tạ Khuynh nhịn không được nữa, quay đầu lại nói với Cao Tấn:

"Bệ hạ, nô tài mặc dù thân thể không trọn vẹn, nhưng cũng không phải dạng người giả phượng hư hoàng*, Bệ hạ tìm người khác đi."

(Giả phượng hư hoàng: bê đê.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)

Tạ Khuynh lời lẽ chính đáng nói xong, tưởng là Cao Tấn sẽ hổ thẹn tay về. Nhưng nàng đợi nửa ngày, cái tay trên vai cũng y nguyên, không những không rụt về mà còn có xu thế bóp chặt hơn, đến mức cơ hồ muốn bóp nát vai nàng.

Lúc này Tạ Khuynh mới phát giác được không đúng, xoay người lại liền thấy Cao Tấn với vẻ mặt thống khổ chống lên bệ cửa, chỉ chốc lát mà trán hắn đã thấm đẫm mồ hôi.

Bởi vì Tạ Khuynh quay người, tay Cao Tấn đặt trên vai nàng trượt xuống. Thấy cổ tay hắn sắp đập vào bệ cửa cứng như đá, Tạ Khuynh cấp tốc tiếp được.

Trước khi Cao Tấn thống khổ đến hôn mê đã nói với Tạ Khuynh một câu:

"Đừng, đừng đi!"

Nói xong câu này Cao Tấn liền hôn mê. Tạ Khuynh mới tỉnh ngộ câu nói 'Thị tẩm' buổi sáng của Cao Tấn là nói chơi. Ban đêm hắn phải uống thuốc, uống xong liền sốt hôn mê, thị tẩm cái gì nữa...

Ôi chao, trách nàng, trách nàng không nghĩ tới điều này, bị hắn đùa bỡn xoay vòng.

Tạ Khuynh từ ngoài cửa sổ nhảy vào tẩm điện, đem Cao Tấn hôn mê gánh lên vai, vừa lôi vừa kéo lên giường.

Có kinh nghiệm hôm qua, Tạ Khuynh đã không còn hoảng hốt nữa. Bình tĩnh mở rộng vạt áo Cao Tấn giải nhiệt, vừa lau mồ hôi vừa yên lặng chú ý chân khí lưu chuyển trong cơ thể hắn có thông thuận hay không. Ngồi một lát mí mắt bắt đầu đánh nhau, Tạ Khuynh mơ mơ màng màng ghé vào bên giường ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Khuynh lại tỉnh dậy trên long sàng.

Quần áo hoàn chỉnh.

Buộc ngực hoàn chỉnh.

Quần lót hoàn chỉnh.

Kiểm tra xong, rất tốt.

Tạ Khuynh thừa dịp Cao Tấn không có ở đây, chui tọt vào Thiên điện, lúc rửa mặt còn thuận tiện đổi thuốc đổi băng vải.

Vết thương đã dần dần khép lại, Tạ Khuynh nhìn vết thương quá mau lành của mình, không khỏi cảm khái thuộc tính hồi phục của bản thân. Ngay cả khi nàng 'nhớ thì bôi thuốc không nhớ thì bỏ xó' mà vết thương này cũng không nhiễm trùng, không sinh mủ, sạch sẽ khép lại. Thật tuyệt.

Thay băng vải, rửa mặt xong, Tạ Khuynh lần nữa hóa trang thật tốt, sau đó nằm dài trên giường lười biếng ngủ bù, chờ lát nữa tỉnh lại tiếp tục nấu thuốc.

Tuy nói hôm qua nàng bị một câu 'Thị tẩm' của Cao Tấn đùa bỡn, nhưng vì tránh những phiền toái không cần thiết, nàng vẫn nên tận lực không xuất hiện trước mặt Cao Tấn vào ban ngày. Dù sao tên kia thần trí mơ hồ, luôn xem nàng là Tạ Nhiễm, mặc kệ hắn nói thật hay giả, đối với Tạ Khuynh mà nói đều không phải chuyện gì tốt.

Nàng luôn cảm thấy Cao Tấn đã phát hiện gì đó, có lẽ hắn đang hoài nghi Bình An là Tạ Nhiễm, cho nên mới thăm dò đủ kiểu. 

Nhưng dò xét thì thế nào, chỉ cần Tạ Khuynh không thừa nhận, không bị vạch trần ngay tại chỗ, ai cũng không thể chứng minh thân phận nàng.

Theo lý mà nói, Tạ Khuynh quay về gặp được Cao Tấn, xác định được tình huống của hắn không có nguy hiểm tới tính mạng là có thể rời đi. Nhưng hiện tại nàng không thể, bởi vì cổ độc của Cao Tấn cần máu nàng mỗi ngày, muốn chạy cũng phải đợi hắn uống hết bảy bộ thuốc rồi mới tính.

Khoảng thời gian uống thuốc này, nàng có thể tránh liền tránh, chờ độc của Cao Tấn giải, thoát ly hiểm cảnh, Tạ Khuynh muốn chạy lúc nào cũng được.

Thế là, cứ việc Minh Trạch cung chỉ hai người ở, nhưng ban ngày cơ bản không gặp mặt, ai làm chuyện người nấy. Đến giờ Tý ban đêm, Tạ Khuynh liền đúng giờ xuất hiện nhìn Cao Tấn uống thuốc, sau đó bồi hắn sốt đến nửa đêm, ngày thứ hai lại tiếp tục tỉnh lại trên long sàng, tiếp tục biến mất, vòng đi vòng lại.

Rốt cục đã tới ngày uống bộ dược cuối.

Cũng chính là ngày đó, trong ngoài kinh thành thổi kèn lệnh.

Vào buổi tối, binh mã ngũ thành tràn vào thành, ở trên đường xua đuổi bách tính về nhà, hạ mệnh lệnh 'ra khỏi nhà xem nha phản tặc, lập tức giết không tha', các tướng sĩ binh phòng trong thành cấp tốc chiếm lĩnh từng cứ điểm quan trọng trong thành, chờ loạn quân công thành.

Tiếng kèn vang, trên cửa thành phất phơ cờ hiệu, mười sáu cửa thành đều đóng kín. Mà ngoài thành, hỏa lực của Hằng vương Cao Dũng bày trận, chờ tín hiệu của nội ứng trong thành, hắn liền dẫn binh đạp phá cửa thành, xông thẳng tới cung cấm.

Mẫu phi hắn thân phận thấp kém, không có mẫu tộc ủng hộ, khiến cho hắn trở thành vị Hoàng tử không được coi trọng nhất trong đám Hoàng tử. Từ nhỏ hắn đã nhìn Cao Tấn được sủng ái hơn cả Thái tử, lại nhìn tận mắt Cố gia rơi đài, Cao Tấn bị nâng trên đám mây rơi vào vũng bùn, kết cục còn thảm hại hơn hắn, bị phụ hoàng sung quân đến Tịnh Châu chim không thèm ị.

Vốn tưởng Cao Tấn đời này đã không còn cơ hội xoay người, không ngờ chỉ mấy năm ngắn ngủi, hắn đã đem thuộc hạ cũ của Vũ Định hầu thua nạp hơn phân nửa về dưới trướng, đánh vào kinh thành, đem phụ hoàng cùng Thái tử song song ép chết, rồi đăng cơ.

Cao Dũng tự hỏi mình không kém hơn Cao Tấn chỗ nào, chuyện Cao Tấn có thể làm được, hắn cũng có thể làm được. Hắn chỉ thua Cao Tấn ở chỗ binh lực ủng hộ.

Bởi vậy khi Bắc Liêu đưa ra ý muốn xuất binh giúp đỡ, Cao Dũng cơ hồ không do dự đã đáp ứng. Có Bắc Liêu ủng hộ, Cao Dũng cảm thấy mình như hổ thêm cánh, việc thay thế Cao Tấn đã nằm trong bàn tay, tối nay chính là lúc hắn xưng vương!

Trông thấy tín hiệu công thành, Cao Dũng hạ lệnh:

"Công thành."

Ngàn vạn binh lực chen chúc dưới thành, mũi tên của cung binh trên thành rơi xuống như mưa. Nhưng dù là thế, quả nhiên cũng không ngăn được binh lực dũng mãnh của Hằng vương.

Tạ Đạc một thân khôi giáp ở trên cửa thành ra lệnh, mũi tên của cung binh theo hiệu lệnh của hắn mà bắn ra, quan binh thủ thành bị đá dưới thành ném trúng, máu trên trán chảy ồ ạt. Nhưng hắn cũng không để ý, đi tới bên cạnh Tạ Đạc bẩm báo:

"Thiếu Tướng quân, thế công của địch quá mạnh, chỉ dựa vào cửa thành của chúng ta không thể chống được nhiều người như vậy a."

Tạ Đạc hô to:

"Chống không được cũng phải chống! Cửa còn người còn, cửa sập người vong!"

Các binh sĩ trên cửa thành nghe câu này liền hô to theo đáp lời, một tiếng tiếp một tiếng, ngay cả Hằng vương ở hậu phương đằng xa xem chiến cũng nghe thấy rõ ràng, cười lạnh:

"Không biết tự lượng sức!"

Hắn đã sớm nắm được bản đồ bố phòng binh lực trong thành, biết thủ vệ Tân Thành môn tối nay yếu kém nhất, chỉ hai trăm quan binh thủ thành, làm sao ngăn được hơn vạn tinh binh của hắn?

Mà trong thành có binh mã ngũ thành, chờ lúc bọn họ chạy tới, quân đội Hằng vương đã sớm đánh vào Tân Thành môn, hắn tập trung binh lực, một đường giết tới hoàng cung.

Hai trăm thủ vệ Tân Thành môn tuy rằng ngoan cường thủ vững, nhưng xác thực không thắng nổi hơn vạn tinh binh công thành. Tạ Đạc cùng phó tướng bị mấy tinh binh leo lên thành gác đao lên cổ uy hiếp. Tạ Đạc không còn cách nào, chỉ có thể hạ lệnh mở cửa thành.

Vì thế phó tướng phun cho Tạ Đạc một bãi nước miếng, mắng hắn tham sống sợ chết, hạng người sống không có xương*.

(Không có xương không thể đứng thẳng được = hèn hạ.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)

Binh mã Hằng vương đại hoạch toàn thắng, lúc Hằng vương đi qua Tân Thành môn, trông thấy Tạ Đạc bị các tinh binh áp chế quỳ gối xuống bên đường, hắn ở trên lưng ngựa ngạo mạn cười nhạo:

"Tạ gia thật đúng là không người kế tục rồi."

Hiển nhiên Hằng vương - một tên loạn thần tặc tử - cũng xem thường Tạ Đạc chỉ có cái mồm đạo lý chứ sống không chút khí tiết.

Dù là kết quả cuối cùng đều là thua, nhưng nếu Tạ Đạc có thể kiên trì đến một binh một tốt, tắm máu chiến đấu hăng hái, cũng không khiến người ta xem thường như thế.

Seguir leyendo

También te gustarán

340K 24.7K 132
Hôm nay lại đang trêu chọc mẹ kế - Chước Chước Nhân vật chính: Tô Mạn x Nguyễn Đào Edit: phuong_bchii
507K 22.9K 112
Tên Truyện: Cầu Ma Tên khác: Tố Tiên Tác Giả: Khúc Tiểu Khúc Editor: Edelweiss Thể loại: Tiên hiệp, tu chân, huyền huyễn, duyên trời tác hợp, góc nhì...
418K 15.5K 102
WE ARE... CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA (We are... คือเรารักกัน) Tác giả: Parawee Độ dài: 77 chương "Lần đầu gặp gỡ chẳng có tí ấn tượng nào, như...