✿Chương 158: Ba văn tiền một cân.

7.7K 496 101
                                    

Tuyết lớn đầy trời, ánh bình minh le lói, màu trắng bao phủ khắp nơi, xơ xác tiêu điều.

Thái thị phải vào từ đường Tạ gia trước cuối năm.

Từ đêm hôm qua kinh thành đã bắt đầu có tuyết rơi, mãi đến hừng đông cũng không ngưng.

Trước cửa phủ Tướng quân đậu một chiếc xe ngựa và một con tuấn mã khoác áo giữ ấm, so với trước kia Tướng quân phu nhân ra ngoài tiền hô hậu ủng, lần này xuất hành lúc bình minh càng lộ rõ vẻ tịch liêu.

Ba người từ cửa lớn phủ Tướng quân bước ra, Tạ Đạc vịn Thái thị, theo sau là một nữ hầu đeo tay nải. Thái thị mặc một bộ trường bào màu xanh, tóc búi lại, chưa mang trâm thoa, cả người mộc mạc đi mấy phần, thần thái rất điềm tĩnh.

Tạ Đạc đỡ bà lên xe ngựa, chuẩn bị đưa mẫu thân tới từ đường giữ tóc tu hành, chuyến này mẫu thân phải đi ba năm, phụ thân hạ quyết tâm, trong ba năm không cho mẫu thân về nhà, sau ba năm hắn mới được đi đón.

Từ khi Thái thị bị bắt đi Đại Lý tự, Tạ Nhiễm vẫn luôn bệnh. Thái thị lo lắng thân thể nàng, nhiều lần dặn dò Tạ Đạc phải cẩn thận chăm sóc, sáng nay sợ Tạ Nhiễm xúc động giữ lại, Thái thị quyết định xuất phát sớm hơn dự kiến.

Thái thị cùng nữ hầu lên xe, nhịn không được vén rèm liếc mắt nhìn phủ Tướng quân một cái, có chút chờ mong có người từ bên trong cánh cửa bước ra tiễn bà. Bà nói với mọi người là trưa nay xuất phát, lúc này người trong phủ còn chưa dậy, cũng không biết bà rời đi, chỉ riêng người trong phòng đó khẳng định là biết.

Ông ấy, không đến tiễn ta ư? Quả thật không tới sao? Thái thị nghĩ thầm.

Đợi một hồi, Tạ Đạc bàn bạc lộ trình với xa phu xong, đeo mũ rộng vành nhảy lên xe ngựa, quay đầu nói với Thái thị ngồi trong xe:

"Mẫu thân, xuất phát."

Thái thị thu hồi ánh mắt, hạ màn xe xuống, lên tiếng:

"Được."

Một xe một ngựa, thong thả chạy trên phố Trường An đầy tuyết, dù sắc trời còn sớm nhưng đã có không ít tiểu thương dậy chuẩn bị cho chợ sáng.

Thái thị cơ hồ chưa bao giờ ra khỏi phủ vào giờ này, bà sống an nhàn sung sướng, cháo cơm chuẩn bị sẵn sàng bày ra trước mặt, nguội một chút bà cũng sẽ so đo, vẫn luôn cảm thấy đó là chuyện bình thường. Bà không biết bình dân bách tính sinh hoạt thế nào, chỉ có sáng nay đi ngang phố Trường An mà bà đã từng đi hàng trăm ngàn lần, mới thấy được cảnh tượng bà chưa bao giờ thấy.

Nguyên lai trước bình minh đã có nhiều người thức dậy làm việc như thế, ngày qua ngày, bất kể nắng mưa, chỉ vì kiếm chút ngân lượng cho người nhà sống tốt hơn một chút.

Thái thị rất ít khi dậy sớm, ngẫu nhiên có một lần cũng có thể khiến bà bực mình khó chịu nửa ngày.

Bá tánh bình dân vất vả, mà cực khổ hơn cả họ chính là binh sĩ biên phòng.

Tạ Viễn Thần cả đời chinh chiến, tay cầm trọng binh, quyền cao chức trọng, được mọi người tôn sùng kính ngưỡng, nhưng thời gian hắn có thể ở lại kinh thành hưởng phúc thật sự không nhiều. Ngược lại là Trấn quốc Tướng quân phu nhân Thái thị này đây, sống những ngày tháng còn thoải mái hơn cả Vương phi, thế gia trong kinh không ai không giao hảo với bà, không ai không chiều theo sở thích của bà. Sống những ngày tháng trên mây đó quá lâu, bà dần quên mất căn bản.

[Full] [Edit] Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị حيث تعيش القصص. اكتشف الآن