o7. Hôn

6.4K 640 142
                                    

Gã chăm chú nhìn em, chỉ là đợi một câu trả lời thôi mà cũng cảm thấy rất căng thẳng, tưởng chừng như bản thân đang trong quá trình bàn luận công việc với đối tác. Vì không thể chờ được nữa, nên gã chút hấp tấp hối thúc em: "Tôi không có nhiều thời gian."



"Tôi không muốn ở cùng anh."



"Vậy thì muốn ở với ai? Jung HoSeok? Nếu cô chắc chắn như vậy thì cũng đừng trách tôi. Cô biết đó, cuộc sống này chính là cho và nhận. Tôi cho cô, cô nhận, cô phải làm điều tương tự đó với tôi."



Em im lặng thật lâu, bản thân có cố nghĩ nhiều thì kết quả cũng chẳng đi đến đâu, thực chất hiện tại em chính là không thể thông suốt. Bây giờ từ chối thì cuộc nói chuyện từ đầu đến giờ sẽ là con số không, đồng ý thì lại không như em mong muốn.



Nếu bây giờ không đưa ra lựa chọn, cũng không phải là một cách giải quyết thoả đáng. Gã cũng không phải là người dư dả thời gian để ở đây đôi co với em, sợ rằng nếu cứ kéo dài thì ngay cả đưa ra sự lựa chọn em cũng không còn cơ hội. Hai tay em tự cầm chặt lấy nhau, hít một hơi thật sâu rồi nhìn vào mắt gã.


"Được rồi, anh nói lời phải giữ lấy lời."

"Em không phải lo."


Kết cục, ngay tối ngày hôm đó, Jeon JungKook nhanh tay nhanh chân mua một căn hộ mới, thuê dường như là cả một 'binh đoàn' người chỉ để đến và mang đồ của em đi. Gã làm việc rất nhanh gọn lẹ, không hề trì trệ một giây một phút nào.





Em xin gã cho em vỏn vẹn mười phút để nói mấy lời cuối với HoSeok trước khi rời khỏi. Nét mặt gã có nguyên dòng chữ không vừa ý, rõ là miễn cưỡng chấp nhận cho em mười phút. Nhưng đối với em, mười phút thì đã là gì khi mà em thật sự muốn cả đời ở bên cạnh anh ấy?


Hiện tại, em không ghét ai, căm hận ai bằng gã.








"HoSeok, xin lỗi anh." - Đối mặt với HoSeok, em cũng không hề chuẩn bị trước lời nói hoa mĩ nào để chia tay.

"Em dễ dàng chấp nhận ở cùng tên đó nhanh như vậy? Em nghĩ anh yếu đuối đến mức không thể bảo vệ em hay thậm chí là tự bảo vệ bản thân mình?"

"Anh đừng như thế. Em chỉ đơn giản là muốn con của mình khi sinh ra có được một nơi ở tốt và chắc chắn rằng em rời đi không phải là vì vật chất, mà vì không muốn anh phải đấu tranh vô nghĩa. Anh biết đó, vì em thật lòng thích anh."

"..."

"Chẳng có nghĩa lý gì khi anh phải tranh giành với hắn ta khi em thật lòng hướng về anh. Hơn nữa, hắn ta không thật lòng thích em."

"Em muốn lấy những gì nên thuộc về mẹ con em. Em mất mác nhiều thứ là vì hắn, em nên lấy lại những gì vốn có của mình từ hắn."

Không nói không rằng, anh tiến gần em em, dồn em vào chân tường, hai tay khoá lối đi của em, chôn sâu tình yêu của anh lên đôi môi của em.

"HoSe-..."

Không để em kịp nói, anh đưa tay chạm gáy em giữ chặt, nụ hôn ngày một sâu khiến em không còn cách nào để từ chối, chỉ còn cách là thuận theo anh. Cả hai đắm chìm trong sự ngọt ngào bất chợt này mà không có chút gượng ép.


JK | Sau cùngWhere stories live. Discover now