"Thập Mị hình như quên mất cái gì nhỉ?" Một tay Lý Lăng Nguyệt ôm thắt lưng, môi dán bên tai Đồ Thập Mị trông vô cùng thân thiết, nói nhỏ. Người không biết sự việc nhìn vào còn tưởng rằng các nàng đang thì thầm thủ thỉ, tình chàng ý thiếp. Chỉ có Đồ Thập Mị biết trên tay Lý Lăng Nguyệt không rõ từ nơi nào xuất hiện một cây chủy thủ* lợi hại cực kỳ tinh xảo. Ánh sáng lóe lên, lưỡi dao đã đặt trước ngực, chỉ cần nhích thêm một chút, mạng coi như đi đứt. (*chủy thủ: hơi giống dao găm nhưng lưỡi dao nhỏ và hẹp hơi)

"Ngươi muốn giết ta?!" Đồ Thập Mị nhìn Lý Lăng Nguyệt với ánh mắt không thể tin được, nàng không hề hoài nghi việc Lý Lăng Nguyệt động tình, nàng cho rằng dù Lý Lăng Nguyệt có thắng đi chăng nữa thì nàng ấy vẫn sẽ tìm cách giữ lại tính mạng mình, không ngờ tới người ấy sẽ tự mình lấy đi tính mạng của nàng. Đồ Thập Mị tự nhận mình đã hiểu Lý Lăng Nguyệt rồi, nàng cứ nghĩ rằng tính cách thiện lương của nàng ấy sẽ khiến nàng ấy tiến thoái lưỡng nan, bó tay bó chân, thế mà không nghĩ tới chính cái tự cho mình là đúng này lại là đòn trí mạng. Quả thật, một nước cờ kém, cả ván tất thua.

"Không có biện pháp nào hoàn hảo cả." Chỉ cần Đồ Thập Mị chết, hết thảy mọi việc sẽ xong xuôi. Tuy rằng cơ cấu ám vệ Đồ Thập Mị còn lưu lại sẽ trở thành nhân tố bất ổn, nhưng đó là chuyện của Lý Cảnh Thái, đến đây, trách nhiệm của nàng cũng hết rồi.

"Ngươi không nhớ ngươi còn thiếu ta một cái mạng sao?" Để kéo dài thời gian, Đồ Thập Mị bèn phải lấy cái ơn kia ra mà chống đỡ, nàng thả lỏng đề phòng với Lý Lăng Nguyệt, theo một cách nào đó thì cũng là bắt đầu từ chuyện kia. Nàng cảm thấy nếu Lý Lăng Nguyệt thiếu mình một cái mạng thì sẽ không dám làm gì mình, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy khi đó mình thật ngu xuẩn, quả nhiên, sắc đẹp làm mất đi lý trí.

"Tất nhiên ta còn nhớ rõ. Ta sẽ tự tay trả lại cho ngươi." Ánh mặt Lý Lăng Nguyệt bình tĩnh, không chút gợn sóng, ngữ khí đều đều như hồ nước lặng, mục đích của con cờ cuối cùng nàng hạ xuống chính là sắp đặt ám vệ bao vây giết chết Đồ Thập Mị, ba đạo Cấm quân kia chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt thôi, nàng sợ chính mình không xuống tay với Đồ Thập Mị được. Đúng vậy, do không bị Đồ Thập Mị ép uống nhuyễn cân tán nữa, nàng có rất nhiều cơ hội, nhưng nàng không có cách nào xuống tay được. Vì vậy, chỉ khi nào binh đến khiến nàng không còn đường lui nữa, thì Lý Lăng Nguyệt mới có thể sử dụng cách đánh cược, được ăn cả ngã về không.

Đồ Thập Mị nhìn Lý Lăng Nguyệt, ngay lập tức, nàng hiểu được ý tứ câu nói đó. Lý Lăng Nguyệt đã quyết muốn giết nàng, tuyệt đối nàng ấy sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, nàng ấy nói như vậy có nghĩa là tính đồng quy vu tận* cùng mình, giết mình xong rồi tự tử. Quả nhiên là người hoàng tộc, sát phạt quyết đoán không chút do dự, đối với người khác tàn nhẫn, đối với chính mình cũng tàn nhẫn. Là chính mình đã khinh thường Lý Lăng Nguyệt, hay là chính mình đã quá đắc ý vênh váo? Nàng thường xuyên cùng Lý Lăng Nguyệt đánh cờ, luôn thắng nhiều thua ít, vì luôn thắng lợi nên liền quên đi những thời điểm thua cuộc. (*đồng quy vu tận: cùng chết chung)

"Vậy ngươi có yêu ta không?" Ánh mắt thẳng tắp nhìn vào trong mắt Lý Lăng Nguyệt, Đồ Thập Mị mấp máy miệng hỏi.

Lý Lăng Nguyệt dĩ nhiên biết tính tình Đồ Thập Mị không phải là người dễ dàng buông tha, chắc chắn nàng ấy đang kéo dài thời gian, hơn nữa, ám vệ bên ngoài thật sự đã đột phá vào được rồi, thích khách của nàng bị trước sau giáp công, Lý Lăng Nguyệt biết không thể kéo dài nữa. Chủy thủ trên tay Lý Lăng Nguyệt không hề do dự đâm vào trước ngực Đồ Thập Mị. Nhưng vào thời điểm cuối cùng, nàng vẫn không nhịn được hơi vòng vo một chút.

"Ta nghĩ là ta yêu ngươi." Miệng kề sát bên tai Đồ Thập Mị, Lý Lăng Nguyệt nhẹ giọng nói. Ngay giây phút chủy thủ xuyên qua ngực nàng ấy, Lý Lăng Nguyệt có thể cảm nhận được máu phun trào lên tay, ẩm ướt nhưng cũng ấm áp. Nàng nhắm hai mắt lại, ôm Đồ Thập Mị chặt hơn một chút. Khi mình nói ra lời yêu thương đó, trong lòng nàng cảm giác thật thoải mái, những gì nàng có thể làm cho Lý thị nàng đều đã làm rồi, hiện tại, Đồ Thập Mị sống hay chết là do trời định.

Lúc này, người của Lý Lăng Nguyệt đã bị bao vây tiêu diệt hết, chỉ còn vô số những mũi kiếm sắc bén dính máu đồng loạt chỉ về hướng nàng, bất cứ lúc này cũng có thể bầm thây Lý Lăng Nguyệt ra thành trăm mảnh. Đặc biệt, người mang theo ám vệ đuổi tới đầu tiên, Trịnh Lễ, hận không thể lập tức giết chết Lý Lăng Nguyệt. Quả nhiên, nguy hiểm nhất chính là Tam công chúa.

"Hiện tại... không được... giết..." Thời khắc này, bởi vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt Đồ Thập Mị vô cùng tái nhợt. Sau khi nói xong những lời đó, nàng liền lâm vào hôn mê.

Tác giả tâm sự chút: Ngón tay bị lạnh quá đóng băng rồi, chờ thời tiết ấm áp hơn một chút nữa ta lại chỉnh sửa... Ta cảm thấy chương này không được như ý lắm...

31/07/2019_20h29

[BHTT - Edited - BETAing] Hoàng Hậu Tại Thượng - Minh DãWhere stories live. Discover now