Chap 12 : Sao tớ khổ thế này ?

2K 157 58
                                    

 Tớ yêu cậu thật lòng, tớ yêu cậu nhiều như vậy... Tại sao trái tim cậu không một chút rung động?

                                                  * * *

Ba tháng nghỉ hè, cảm giác dài đằng đẵng...

Một tháng đã trôi qua...

Dương ở nhà vẫn chăm chỉ học tập, cố gắng cho tương lai sau này, chỉ là, khi nhìn những dòng văn dài ngoằng ngoẵng, mặt Dương cứ nghệt ra, đọc đến mấy bài của tác giả Thế Lữ,  Tế Hanh... Dương cầu thầm... các ông ấy sao cứ làm khó học sinh thế, viết thơ dễ đọc dễ hiểu có phải tốt không?

Trời thanh gió mát, quyển sách giáo khoa lớp 8 rơi chỏng chơ xuống đất, buồn thay, chủ nhân của nó mặc kệ, chìm vào giấc ngủ ngon lành, đến chảy nước miếng xuống đất...

Quyết tâm lên chuyên với cậu còn xa tận chân trời!!!

Mẹ Dương cầm quyển sách đập mặt Dương cho tỉnh ngủ :

- Dương, mày dậy ngay cho mẹ!!!! NHANH !!!

Dương hoảng hồn ngơ ngác, hỏi mẹ :

- Sao hả mẹ, mẹ có gì sai bảo con ạ ?

Mẹ Dương bảo :

- Dương này, mày nghỉ hè những ba tháng, đằng nào cũng chẳng học hành gì, tao tính cho mày đi bán hoa quả ở chợ để khôn ra ...

- Con... con... ấy ạ ?

Dương lắp bắp.

- Tao sẽ đi cùng mày !!!

- Nhưng ... nhưng...

Mẹ Dương thở dài :

- Nhưng nhưng cái gì, mày không biết à, bố mày sáng nay đi làm, giờ bị tai nạn giao thông rồi con ạ, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện kia, giờ bố mày như thế mà không đi làm để ăn trấu hả con???

Dương cuống quýt :

- Trời ơi... thế bố có sao không hở mẹ... có nặng lắm không mẹ ơi...

- Bố mày giờ chắc không sao rồi, nghe bác sĩ bảo có chữa được, nhưng sau này phải ở nhà mấy tháng để lành bệnh... Cũng may là người đâm vào bố mày có trách nhiệm nên sẽ trả chi phí cho bố mày, nhưng mẹ mày cũng tính đi làm thêm từ năm ngoái... để tăng thu nhập con ạ... Nhà mình cũng chẳng dư dả gì...

Dương cúi đầu, cảm thấy mình vô dụng, trở thành gánh nặng cho bố mẹ... Nước mắt chẳng hiểu sao cứ tuôn ra...

Mẹ Dương thấy nó khóc cũng đau lòng, nhà có mỗi nó là con gái... Biết nó còn non dại, thế nhưng cứ để nó ở nhà mãi sao, mà đúng như những gì bà đã nói, Dương cần trưởng thành hơn, mai sau ra ngoài xã hội không biết gì thì sống ra sao?...

Vậy là mẹ Dương đèo Dương trên chiếc xe đạp, hai mẹ con đi cùng nhau, cùng ra chợ bán hoa quả.

Ngồi đằng sau lưng mẹ, Dương hít thở không khí trong lành... Thế mà, nước mắt cứ chảy ra ...

Tâm trạng buồn buồn, có chút xao xuyến...

Bày biện hoa quả xong, bạn Dương cứ thấy ai đó đến là chào hàng, nở nụ cười tươi, được cái con bé trông thế mà dễ thương ưa nhìn, ai cũng thích!

Vì tớ và vì cậu ấyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ