Love you, love you

4K 310 5
                                    


.

Seoul về chiều, ánh mặt trời màu vàng nhạt len lỏi xen vào tấp nập của phố thị. Seulgi cùng một vài người bạn của mình nghiêng ngã ở một quán cà phê nào đó trong thành phố, ngắm nhìn thành phố về chiều, dòng người qua lại chật chội bên trong tròng mắt, Seulgi lại cảm thấy nhớ căn phòng nhỏ nhưng thoáng đãng của cậu ở nhà rồi.

- "Cậu đã đi chơi cả ngày hôm nay, không sợ chị gái Daegu của cậu ở nhà giận dỗi hả?"

Một trong số những người bạn của Seulgi chợt hỏi, Seulgi mỉm cười thoải mái.

- "Giận từ sáng nay mình bước ra cửa rồi, không sao đâu."

Số người biết chuyện của bọn họ nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, Kang Seulgi cũng không muốn bận tâm đến nữa. Thời gian mới bắt đầu, bọn họ vất vả biết bao để phải che giấu những chuyện này, rằng là công ty ngăn cấm, rằng là người hâm mộ sẽ cảm thấy thất vọng không vui, rằng là cả nhóm rồi sẽ mất đi sự tự nhiên khi bọn họ trở nên quấn quýt, còn chưa kể đến gia đình và ti tỉ những điều khác, thật là mệt mỏi và đau đầu. Kang Seulgi một chút cũng không muốn nghĩ, sao cũng được, dù thế nào thì cũng sẽ chẳng có gì tách rời bọn họ nữa đâu.

- "Cậu thay đổi rồi Seulgi, nhìn cậu chín chắn hơn hẳn, trước đây mình cứ nghĩ cậu rồi sẽ không trụ vững, rồi cậu sẽ trở nên đau đớn vì tính cạnh tranh khắc nghiệt của con đường mà cậu đang đi. Hơn nữa, còn có chuyện tình cảm của cậu, bọn mình cứ lo rằng cậu ngây thơ như vậy sẽ bị chị ấy mang ra làm trò đùa."

Seulgi lắc đầu, làm sao người cậu yêu có thể làm cho cậu tổn thương được?

-"Nếu như không có chị ấy, mình đã không thể ngồi ở đây. Tất cả là nhờ có chị ấy, chị ấy, là điều đẹp đẽ nhất cuộc đời của mình."

Chị ấy là điều đẹp đẽ nhất cuộc đời của mình...

Tiếng chuông báo có tin nhắn đến vang lên, Seulgi lấy ra xem, rồi mỉm cười vì những gì mà mình nhìn thấy.

- "Aigoo, hình như chị gái Daegu ban sắc lệnh muốn đòi người rồi."

Seulgi nhét điện thoại vào túi xách, đúng vậy, Bae Joohyun có ý đòi người rồi.

- "Mình phải về rồi, lần sau gặp nhau nhé."

Tạm biệt một vài người bạn đã lâu không gặp, Seulgi bắt taxi về nhà, trên đường về lại nghĩ ngợi đến một vài thứ vừa trôi qua.

"Hôm nay là cuối tuần, em định bỏ đi cả ngày hay sao? Bọn nhóc vừa nói đêm nay không về đó, em định để chị ở nhà một mình đến hết ngày hay sao? Mẹ vừa gửi cho chị vài thứ mà em thích ăn, chị nhận được, đang nấu rồi. Về sớm đó, yêu em."

Seoul trước mắt cậu vẫn đang trôi qua theo từng giây cơ số, Seulgi ngẫm nghĩ về một cuộc sống không có nàng bên cạnh. Thật là đau đớn, thật là âu sầu, làm sao cậu có thể sống vui vẻ mà không có nàng cơ chứ? Mọi người vẫn thường bài xích về tình yêu giống cứ như một điều gì đó không đáng được thần thánh hoá và thiêng liêng như thế. Nhưng không rơi vào tình yêu thì sẽ không ai hiểu, trái tim yên lành như vậy, an toàn ở trong lồng ngực của chúng ta như vậy, nhưng vẫn có thể vì một vài tác động của một ai nào đó mà trở nên mềm yếu đi. Seulgi cũng không không ngoại lệ, cậu mềm yếu khi ở bên nàng.

[SERIES DRABBLES ] [ SEULRENE]Where stories live. Discover now