Lâm Trầm vẫn còn thất thần chưa tỉnh táo, hồi lâu sau mới hồi phục lại từ trận tình cảm mãnh liệt vừa rồi, đôi mày dần nhíu lại, trong mắt hiện lên chút u sầu.

"Sao vậy?" Lý Phượng Lai trông thấy vội vàng ôm đối phương vào lồng ngực cọ cọ, nói, "Vừa rồi ta hầu hạ không đủ, tức giận sao?"

Lâm Trầm lắc đầu, do dự một lát mới nói, "Vị bạch y công tử gặp trên đường lúc nãy......"

Y vốn định hỏi, Lý Phượng Lai có phải vì nhìn thấy Lục Cảnh, lòng lại tương tư nên mới dùng mình làm thế thân?

Không nghĩ tới Lý Phượng Lai hiểu lầm ý của y, vội tiếp lời, "Ngươi còn bận tâm mấy câu người nọ nói sao? Đúng vậy, ngươi quả thật là võ lâm minh chủ, cũng có hẹn người khác cùng đi đối phó với bên Tây Vực. Nhưng bây giờ võ công của ngươi hoàn toàn biến mất, dù có đi cũng không làm được gì."
Hắn dừng một chút lại nói, "Đương nhiên, nếu ngươi sợ bị kẻ khác đoạt chức võ lâm minh chủ, một lòng muốn đi chết, ta cũng rất sẵn lòng tiễn ngươi một đoạn."
Lâm Trầm nghe ra tronng lời hắn có chút mùi vị hờn dỗi, bất giác ngây người, nói, "Ai nói ta để ý chức võ lâm minh chủ? So với nó ta càng thích ngâm thơ đánh đàn, thưởng rượu ngắm hoa."

"Thật không?" Lý Phượng Lai nghe vậy cảm thấy vui vẻ, mạnh mẽ cầm tay Lâm Trầm, đôi ngươi trong suốt nhấp nháy, buột miệng nói, "Vậy ngươi đừng đi cái Tây Vực gì đó nữa, theo ta về Độc Long bảo đi?"

Lâm Trầm giật mình, nhìn Lý Phượng Lai chằm chằm không nói lời nào.

Lý Phượng Lai lại cho rằng ý này thật hay, vừa đưa tay vuốt tóc đen của Lâm Trầm, vừa thì thầm, "Trở về, để ta nuôi ngươi, tuyệt không để ngươi bị thương nữa. Bên đó ta vừa lúc còn một thanh cầm, ngươi thấy nhất định sẽ thích."

Lâm Trầm nghe từng lời đối phương nói, đôi ngươi trầm tối nhìn hắn, thản nhiên cười.

Lý Phượng Lai bất giác cảm thấy ngực cứng lại, cơ hồ nhìn đến ngây ngốc. Ngũ quan của người này vốn chỉ thanh tú bình thường, nhưng vì sao càng ngắm càng động lòng người. Ánh mắt dời đi rất nhanh lại thoáng lướt qua vết thương trên tay trái Lâm Trầm.

Một đôi tay đẹp một như vậy lại vì mình mà suýt nữa bị hủy hoại, không biết giờ đây gảy đàn có còn thành thạo tự nhiên như trước hay không?

Nghĩ rồi mới cúi xuống đặt môi lên vết sẹo dữ tợn đó, có chút ý hậu hối.

Nhưng ý nghĩ nhanh chóng chuyển hướng, hắn lại cúi đầu nở nụ cười thầm nghĩ, dù sao còn có một thần y ở đây, nếu thật sự không được thì lại làm phiền Tiểu Đoạn nhà hắn một hồi là xong.

Lý Phượng Lai càng nghĩ càng đắc ý, không khỏi cười tựa vào bên tai Lâm Trầm biên chuyện, "Ngày trước ngươi đàn rất dễ nghe, không biết bây giờ còn nhớ được bao nhiêu? Ai ~ lỡ như cũng quên sạch như võ công thì không xong rồi......"

Lâm Trầm im lặng nằm trên giường, bên tai nghe thanh âm trầm thấp của Lý Phượng Lai, nhưng cõi lòng phiêu dạt.

Ái nhân bên người.

Giống như đã từng vô số lần hy vọng xa vời, dung nhan đó bình yên mỉm cười với mình.

Thế nhưng...

Vì sao vẫn cảm thấy hư không?

Vì sao trong lòng vẫn thấy nhói đau?

...... có khi nào ta lại là thế thân của Lục Cảnh thêm lần nữa?

Những lời này Lâm Trầm không hỏi ra miệng được.

Y thậm chí không dám tưởng tượng, nếu Lý Phượng Lai phát hiện thật ra y chỉ giả vờ mất trí nhớ, sẽ ra sao?

Trên ngực như bị siết chặt, huyết khí lại cuộn lên nhưng Lâm Trầm lại cắn răng nhịn xuống, cười rộ lên theo Lý Phượng Lai.

Chỉ duy đôi mắt vẫn luôn sâu thẳm, không một ý cười.

###########

Lời tác giả: Phía sau đều là ngọt ngào, nhưng phải ngọt ngào nhiều chương như vậy, chịu hết nổi.

[ĐM] Đối Diện Tương TưWhere stories live. Discover now