Lý Phượng Lai cũng mơ hồ cảm thấy kì lạ, liếc nhìn y nói, "Không phải gần đây ngươi rất bận sao? Sao cứ chạy tới đây mãi vậy? Đã là lần thứ ba trong hôm nay rồi."

Lâm Trầm không đáp, chỉ ngưng thần nhìn hắn, chân mày nhíu chặt.

"Ai~ chẳng lẽ ngươi sợ ta bị cứu đi?" Lý Phượng Lai thoáng cái đã nhìn ra tâm tư của Lâm Trầm, cúi đầu cười ra tiếng, "Yên tâm đi, nha đầu Liên nhi đó tuy tinh quái nhưng xong việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Chỉ cần xem nàng mất ba năm mới tìm ra chỗ ta cũng đủ biết nàng tuyệt đối không gây nổi sóng gió gì."

Lâm Trầm giật mình, nghe những lời an ủi từ miệng Lý Phượng Lai, ngược lại tâm tình càng xấu. Cái tên Liên nhi thật giống một cái gai thường đâm vào lòng khiến y thấp thỏm nóng nảy. Rốt cuộc siết chặt nắm tay, mới mở miệng hỏi, "Ngươi và nữ nhân đó... tình cảm rất tốt?"

"Đương nhiên." Lý Phượng Lai nghiêng đầu, biếng nhác cười, "Chúng ta chính là thanh mai trúc mã, đôi trẻ vô ưu......"

Còn chưa kịp nói xong, Lâm Trầm đã đổ người tới hung tợn khóa chặt môi hắn.

Lý Phượng Lai chớp chớp mắt, như cười như không nhướng mi.Vẻ mặt gần như khiêu khích này đánh tan hết thảy lý trí Lâm Trầm, y lập tức luồn tay tháo bỏ quần áo Lý Phượng Lai, khóa chặt người nằm bên dưới.

Lý Phượng Lai không giãy dụa, chỉ cười nhợt nhạt mặc y gây sức ép.

Nhưng khi Lâm Trầm đem đám quần áo vướng bận vứt qua một bên chợt nghe thấy một tiếng "đông" giòn vang, tựa như tiếng thứ gì đó rơi thẳng xuống đất.

Nhìn theo tiếng động mới thấy viên ngọc lưu ly Lục Cảnh đưa y đang nằm im ắng trên mặt đất, mơ hồ tản mát ra ánh sáng dịu.

Trong khoảnh khắc đó lòng Lâm Trầm như bị vò nát.

Dù cho tại loại thời khắc này, hai chữ "Lục Cảnh" vẫn như âm hồn bất tán.

Lâm Trầm ra sức thở, cúi đầu nhìn qua Lý Phượng Lai, chỉ thấy hắn vẫn mang dáng vẻ mơ màng ẩn tình, đáy mắt mông mông lung lung như phủ một tầng sương mù.

Trong đáy lòng hắn đang nghĩ cái gì?

Hắn cho đến tận bây giờ chưa từng giãy giụa, chính là vì thời điểm hoan ái với mình, trong mắt hắn tất cả đều là bóng dáng Lục Cảnh?

Có phải bất luận có hao phí bao nhiêu tâm tư, Lâm Trầm vĩnh viễn cũng chỉ là một cái-thế-thân?

Ha!

Rõ ràng cười không nổi, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên cao, thật cao.

Trong nháy mắt, Lâm Trầm chỉ hận không thể giết chết nam tử trước mặt này!

Nhưng khi thoáng nhìn qua vết sẹo trên hai cổ tay của Lý Phượng Lai, y ngay cả khí lực để hận cũng không còn.

Là chính y khăng khăng một mực.

Là chính y phấn đấu quên mình.

Nếu lúc trước đã lựa chọn con đường này, thì nên đoán được những đau đớn bây giờ.

Một lát sau trên mặt Lâm Trầm cuối cùng cũng lộ ra mỉm cười, cả người thẫn thờ nghiêng ngả xuống giường, thất hồn lạc phách ra khỏi phòng. Y xuyên qua phiến rừng trúc, lặng lẽ trở về phòng mình, khóa trái cửa, nhẹ nhàng vén ống tay áo.

Dưới ánh trăng, cánh tay vốn trắng trẻo không tỳ vết, khắc một chữ "Lý" vô cùng dữ tợn.

Y không rõ chính mình đã khắc lên lúc nào, chỉ biết thời điểm ngực đau đến không chịu nổi, sẽ không kềm được lấy chủy thủ từng nhát từng nhát bổ xuống cánh tay.

...... Giờ phút này cũng thế.

Y cắn răng, rút chủy thủ bên người ra, hung hăng nhắm thẳng vào chữ kia, một nhát lại một nhát, như muốn khoét lấy kẻ tên Lý Phượng Lai trong lòng ra.

Nếu có thể dễ dàng quên Lý Phượng Lai như thế, y tình nguyện tự đâm vào ngực mình ngàn nhát vạn nhát.

Máu đỏ thẫm rất nhanh đã chảy ra, vị tinh ngọt ngày càng đậm, Lâm Trầm lại híp mắt, chậm rãi cười rộ lên.

Cái gì gọi là đau đớn tận xương?

Chính là lấy đao tự cắt chính mình, một đao lại một đao, đến tận xương tủy.

[ĐM] Đối Diện Tương TưWhere stories live. Discover now