Chương 31

556 49 13
                                    

- Jimin!

Bảy giờ tối và xem này, Jungkook đang ngồi trước cửa nhà đợi cậu. Jimin hơi sửng sốt, nhưng rồi thu lại vẻ mặt ấy, mặt nạ lạnh lùng vô cảm cậu đeo lên thật nhẹ nhàng.

- Kính ngữ của cậu đâu ? Ít nhất xin hãy nhớ tôi hơn cậu hai tuổi.

Jungkook khựng lại, mấp máy môi xin lỗi, rồi lại nhanh chóng ngẩng đầu. Đôi mắt tròn xoe long lanh nước nhìn thẳng vào mắt cậu. Trông biểu cảm thì cậu ấy như kiểu uất quá mà phát khóc vậy.

- Jimin! Taehyung, anh ấy đâu rồi ?!

- Sao cậu không hỏi cậu ấy. Đừng hỏi tôi. Tôi không biết!

Hai vai run lên. Đúng là Jungkook sai khi chỉ dựa vào cảm tính mà tới tìm cậu hỏi về Taehyung. Nhưng cách trả lời ấy khiến Jungkook phát cáu.

- Nhưng, có người thấy anh và anh ấy đi với nhau!

- Đi với nhau không có nghĩa chúng tôi tới cùng một nơi.

- JIMIN!

Cậu giật mình, quay người nhìn Jungkook đang mắt hằn tia máu, có lẽ thực sự giận dữ. Nhưng Jimin quá đủ mệt để tỏ ra sợ hãi hay gì gì. Cậu có thể nghĩ cho mình được không ? Cậu mệt lắm rồi. Khóc từ nãy giờ và bần thần như người trên mây đã lấy đi toàn bộ năng lượng từ sáng đến giờ. Trái tim đầy lỗ hổng và tâm trí thì lơ lửng, cậu không muốn tiếp bất cứ ai cả.

- Anh, anh sao có thể ?! Không phải Taehyung đối với anh rất quan trọng sao !? Không phải anh thích anh ấy sao ?! Sao anh có thể ?!

- Nó tan vỡ rồi, từ khi cậu ấy quay lưng bỏ tôi đi trong ngày hôm ấy, hòa với mưa rồi.

Jungkook biết anh đang nói tới hôm nào. Chính là ngày Park Jimin đây cãi vã với anh và lỡ lầm nói thích anh, khiến anh bất ngờ sửng sốt mà chạy đi, bỏ lại cậu ngồi đó, trong làn mưa vồn vã mà khóc cạn đắng cay, khóc cạn nỗi đau đớn khi phải mím chặt môi ngăn anh tiến tới với bạn gái, khóc cho trái tim đang đập thổn thức rỉ máu không được đáp nhận tình cảm, khóc cho tình bạn đến giờ cũng chẳng lành. Một miếng kính vỡ thì không thể dán lại.

Nhưng Jungkook cũng biết Taehyung đã hối hận và đau đớn như thế nào suốt mấy năm ấy. Jungkook thương Taehyung, đồng cảm với Jimin, chỉ có Jungkook biết.

- Nhưng Jimin, anh không biết đâu Taehyung đã phải chịu đựng những gì, anh không hiểu đâu Jimin. Xin anh đấy, đừng như thế này...

Xin đừng dùng ánh mắt ấy để nhìn Taehyung, nhìn vào tình cảm của anh ấy. Đừng dùng nó để vùi dập lấy anh ấy. Taehyung đã đau lắm rồi. Xin hãy yêu thương anh ấy Jimin, tôi xin anh.

Jimin liếc nhìn cậu. Đôi mắt sưng vù đen láy không một tia sáng nào. Tối đặc.

- Tôi không thể nữa. Tôi không yêu được cậu ấy nữa, tôi không như tôi đã từng được nữa...

- Không không... tôi biết anh vẫn thế mà. Anh vẫn thương anh ấy. Anh vẫn yêu anh ấy. Chỉ có anh mới...

Jungkook gần như van nài cậu. Cậu ấy không muốn thấy Taehyung buồn nữa, không can tâm nhìn anh rơi vào nỗi trầm cảm ấy, không, cậu thà chết còn hơn. Nó đau lắm. Taehyung đến đây vốn để gặp anh mà Park Jimin. Xin anh đừng buông bỏ anh ấy. Cậu cần nói cho Jimin biết về tình cảm của Taehyung. Cậu cần... dù thế nào đi chăng nữa.

[ Longfic - VMin/ Hoàn ] Thanh xuân có anh Where stories live. Discover now