Chương 35: Khải Hoàn

4K 236 51
                                    

Vào khoảnh khắc ngôi sao trên nền trời rơi xuống, Diệp Thiên Bích đã nghĩ có khi người nên rời đi phải là hắn. Khẽ hạ mi mắt cẩn thận che giấu mảng thương tâm vụn vặt, đến khi lần nữa ngước nhìn, trước mặt lại là vạn dặm đào nguyên bản thân từng tâm niệm. Phút chốc thoáng qua, sắc hồng mỹ lệ bị biển lửa nhấn chìm thành một màu đỏ rực tan tốc bi ai.

Diệp Thiên Bích có chút ngẩn ngơ rồi chợt kinh hoàng tột độ, để cuối cùng chuyển thành một nụ cười nhàn nhạt không rõ ý tứ.

Thì ra, ngay cả tư cách để chết đi. Hắn cũng không còn nữa.

Biển lửa vây quanh lại hóa thành nền trời vô tận, mà ở trước mắt không biết từ lúc nào lại nhiều hơn một người.

Nữ nhân trước mặt kia như được làm từ tuyết, toàn thân trắng muốt lạ thường, đến cả mái tóc trải dài ra nền đất cũng là một màu thuần tinh khiết. Duy chỉ có đôi con ngươi đỏ vàng dị sắc tinh tường khác người. Diệp Thiên Bích nhìn nàng, như không dám tin mà gọi một tiếng:

"Thiên cơ?"

Thế nhưng Thiên Cơ cũng không nhìn hắn, nàng một mực hướng mắt về khoảng không xa xa, giọng nói như tiếng trời:

"Thiên Bích... sắp rồi. Đợi khi thời khắc đến, bánh xe vận mệnh lại lần nữa xoay chuyển. Khi mọi chuyện trở lại một khắc kia, liệu kết cục chúng ta gây ra... có thay đổi không?"

Diệp Thiên Bích không nói gì, chỉ là nắm tay từng chút từng chút siết chặt. Mà Thiên Cơ lúc này chỉ nhẹ nhàn khép mắt, mỗi một lời đều như thì thầm tự nhũ:

"Ta ích kỷ lắm đúng không?"

"Ta muốn trả cho Thiên Thắng công đạo hắn nên có, muốn gửi Chấn Vũ đáp án hắn đi tìm, cũng muốn mang cho ngươi cơ hội ngươi vứt bỏ."

"Vậy mà đến cuối cùng, lại cướp đi tất thảy của một người..."

"Thiên Bích, nói ta nghe, như vậy... công bằng sao?"

Nàng nói rất chậm, từng lời đều thản nhiên nhẹ nhàng. Như thể nó vốn nên là vậy. Duy chỉ Diệp Thiên Bích hiểu, những câu nàng nói, từng chữ đều là một sợi xiềng xích vô hình dần dần siết lấy bản thân. Thống khổ trong lòng dâng lên cuống họng một vị tanh nồng, Diệp Thiên Bích thầm kêu không ổn.

Hắn mở bừng mắt, nhận ra xung quanh vẫn là bóng tối bất tận.

Không có thiên không bát ngát.

Càng không có vạn trượng đào hoa.

Hắn mỉm cười lau đi vệt máu trên môi, trong đôi mắt mịt mù là một khoảng trống rỗng vô hồn. Thật không ngờ, một kẻ như hắn vậy mà vẫn có thể bị tâm ma phản phệ.

Bỏ mặt một khoảng thất lạc trong lòng, Diệp Thiên Bích hít sâu một hơi cẩn thận điều chỉnh tâm tình, đến khi bản thân có thể lấy lại vẻ ung dung nhàn tản vốn có. Phải một lúc sau hắn mới lảo đảo nâng người, trong đầu lặp đi lặp lại một ý niệm duy nhất.

Trở về thôi...

oOo

Ở một nơi khác, Vũ Vân Khuynh lại lâm vào trầm mặc. Hiếm hoi lắm mới có khi hắn cảm thấy bản thân bế tắc đến như vậy.

[Đam mỹ- Hệ thống] Khả Niệm Bất Khả ThuyếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ