Chương 32: Tâm ma

5.1K 377 130
                                    

Thời khắc tia sét cuối cùng lao xuống, thứ Lãng Phong nhìn đến chính là bạch y nhân khuynh thành tuyệt diễm. Hắn vẫn luôn tự hỏi bản thân vì cái gì luôn không tự chủ hướng về người nọ, để rồi khi nét mặt người kia vì một người khác trở nên kinh hoàng tột độ, hắn cuối cùng cũng biết được bản thân đối với sư tôn là loại tình cảm gì.

Chỉ là một thoáng ngẩng ngơ rồi tâm lại đau như cào xé.

Nếu Chưởng môn chân nhân xảy ra chuyện...

Sư tôn, người có phải sẽ rất đau lòng không?

Nếu vậy...

Nếu vị trí kia là ta, người cũng sẽ như vậy chứ?

Cột sấm mãnh liệt đâm thẳng xuống mặt đất tạo thành một vùng sáng bao lấy cả bầu trời cũng vô tình ẩn đi bóng lưng quá đỗi đơn độc. Lãng Phong dùng cơ thể trọn vẹn đỡ lấy tia sét nọ, hắn mặc kệ Liệp Hoài Khanh đang hôn mê cũng chẳng quan tâm đến cơ thể gần như hoàn toàn hư hại của Trạch Huỳnh. Kể cả đau đớn khiến bản thân tê dại, thế nhưng ánh mắt vẫn thủy chung nhìn về một người, chân vẫn từng bước hướng về một phía.

Đến khi dừng lại, trước mặt chính là hình bóng hắn một lòng cất giữ. Gần như vậy, lại xa như vậy...

Lãng Phong đưa bàn tay chai sần cẩn thận nâng lên lọn tóc trước ngực người nọ, dùng tất cả thành kính đặt lên đó một nụ hôn. Giống như một loại khế ước giao phó cả linh hồn lẫn thể xác. Từng động tác khe khẽ chỉ sợ rằng sẽ kinh động đến cánh tay đang che đi ánh sáng quá lớn xung quanh.

Lãng Phong nâng mắt nhìn thật sâu vào Vũ Vân Khuynh, ngay lúc này hắn cũng không biết bản thân đang niếm trải là loại tư vị gì.

Sư tôn...

Nếu đổi lại là ta.

Người nhất định sẽ không thương tâm nhiều như vậy.

Cũng tốt... cũng tốt...

Chỉ là, không hiểu sao... ta lại cảm thấy rất thương tâm.

Sư tôn.

Là ta thì không thể, đúng không?

"Chỉ cần biến hắn thành của ngươi, khiến hắn ngoại trừ ngươi thì không thể vì ai khác!"

Lãng Phong bị giọng nói âm trầm khiến hai mắt mở bừng, trước mặt không còn là cánh rừng u ám nơi Bí Cảnh mà thay vào đó là cảnh vật xa hoa mỹ lệ, vừa thân thuộc, vừa xa lạ. Hắn cau mày nhìn từng áng mây ngũ sắc tỏa ra vầng hào quang nhàn nhạt, rồi lại nhìn đến bản thân cũng giống như đang ngồi trên lớp mây bồng bềnh.

Trước khí hắn kịp nghi vấn bất kì thứ gì thì trước mặt đã xuất hiện một nam nhân cao lớn vận hắc bào hoa lệ, nam nhân kia đeo một chiếc mặt nọ đen huyền kín đáo giấu đi diện mạo, nhưng vẫn để lộ ra đôi mắt hoàng kim thâm thúy đến có phần đáng sợ. Dù vậy, nam nhân kia lại không tạo cho người khác cảm giác u ám mà thay vào đó là loại áp lực trước khí chất đế vương, uy quyền vô hạn của bậc chí cao vô thượng.

Lãng Phong trầm ngâm hồi lâu nhìn nam nhân nọ, hắn lạnh giọng hỏi: "Ngươi là ai?"

Nam nhân kia không trả lời, chỉ một mực nhìn thẳng vào hắn, hay nói đúng hơn là xuyên qua hắn nhìn vào thứ gì đó. Lãng Phong xoay người, liền bị tình thế bấy giờ làm bản thân không khỏi kinh ngạc.

[Đam mỹ- Hệ thống] Khả Niệm Bất Khả ThuyếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ