Lúc ra khỏi phòng tắm đã là 11h hơn, nàng cũng không có đi ngủ mà mở máy tính ra, tiếp tục viết kịch bản.

Nghĩ đến gì đó, Bạch Sanh vội mở mail ra gửi cho bên xuất bản một tin nhắn, nàng chấp nhận lời đề nghị xuất bản truyện. Lần này nàng triệt để làm mọi cách để có tiền nuôi dưỡng Giang Huyền Tranh, chỉ cần là có thể kiếm được tiền nàng đều tận lực mà làm.

Bên xuất bản rất nhanh đã trả lời tin nhắn của nàng, họ vui mừng khi được hợp tác với nàng và cũng yêu cầu nàng nội trong tháng này gửi ngay cho họ bản thảo hoàn chỉnh nhất.

Bạch Sanh mừng rỡ không thôi, vội vàng mở máy hoàn chỉnh tác phẩm của mình, mặc dù một tháng có chút gấp gáp nhưng nếu nàng thức đêm có thể sẽ làm kịp.

Hôm đó Bạch Sanh thức đến tận 3h sáng, đến năm giờ lại bật dậy chuẩn bị thức ăn sáng cho Giang Huyền Tranh, không quên nấu cả bữa trưa cho nha đầu mang đến trường.

Loay hoay cũng sáu giờ hơn, Bạch Sanh vội vàng đánh thức Giang Huyền Tranh, thúc giục nàng thay quần áo rồi đi học. Giang Huyền Tranh mơ mơ màng màng thay đồ, ngồi xuống bàn ăn sáng rồi xách balo lẫn thức ăn trưa đến trường.

Bạch Sanh đứng ở cửa vẫy vẫy tay: "A Tranh đi học vui vẻ nha!!!"

Đợi khi nha đầu đi khuất rồi Bạch Sanh mới bắt tay dọn dẹp, vì muốn kiếm thêm tiền nàng đã đăng ký làm thêm ca sáng, một mạch chạy đến quán cà phê cũ.

Như cũ nàng được phân đi bưng nước cho khách, ngoan ngoãn đeo tạp dề vào rồi cầm lấy menu chạy hết bàn này đến bàn khác. Sự tích cực này của Bạch Sanh khiến quản lý vô cùng hài lòng, còn Lan Linh lại lo sợ Bạch Sanh chịu không nổi mà ngất xỉu như lần trước.

Bạch Sanh mấy lần đùa giỡn nói ra sức nàng ấy bằng một alpha, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Mặc dù bản thân có mệt mỏi thế nào, Bạch Sanh cũng che giấu được, Lan Linh cảm thấy Bạch Sanh nên làm diễn viên thì đúng hơn.

Là bạn thân nhiều năm, lẽ nào Lan Linh còn không hiểu Bạch Sanh hay sao?

Đến trưa Bạch Sanh cũng chỉ ăn nửa ổ bánh mì, sau đó lại kiên trì ngồi hoàn thành bản thảo, đến cả tóc cũng không có thời gian mà cột gọn lên. Phần lớn mọi người đều chỉ làm một ca, cả Lan Linh cũng không có làm ca hai nên đã về trước, chỉ còn Bạch Sanh vẫn ở lại tiếp tục công việc của mình, nhanh nhẹn đi ghi nước uống của khách.

Vừa thấy có khách ngồi xuống bàn Bạch Sanh liền chạy đến, hào hứng nói: "Quý khách đi mấy người, muốn uống..."

Hào hứng trên mặt Bạch Sanh tan đi một nửa, ngẫm lại quán cà phê này gần phim trường như vậy, việc nàng chạm mặt Hàn Thuần và Chu Lệ là sớm hay muộn mà thôi.

Chu Lệ nhịn không được giễu cợt: "Là Bạch biên kịch đây sao? Hóa ra cô làm việc ở đây à? Mà cô làm thêm làm gì, cô cũng có phải sinh viên đại học đâu mà tất bật kiếm tiền đóng học phí?"

Bạch Sanh vẫn duy trì yên lặng, đợi Chu Lệ nói xong mới lên tiếng: "Quý khách mời gọi món."

Chu Lệ quay sang Hàn Thuần, cười nói: "Chị muốn uống gì?"

[Bách Hợp][Tự Viết][ABO] THÁNG SÁU NĂM ẤY MƯA RƠIWhere stories live. Discover now