Chương mười.

3.9K 236 12
                                    

Editor:  ♪ Đậu ♪

. Chương mười.

Chung Dật nằm nghiêng trên giường trúc, tròng mắt thất thần bao phủ một tầng hơi nước, nương theo suy nghĩ từ từ tích tụ lại, ngưng kết thành lệ, thời điểm mí mắt y giật giật nó lướt qua sống mũi, trượt xuống chóp mũi, đọng lại ở đấy.

"Hoàn hồn?"

Y dần dần khôi phục lại tầm nhìn, nam nhân đang đứng quay lưng tự pha chén trà cho mình, nâng chén uống cạn. Sau đó xoay người lại, pha thêm chén nữa đi tới chỗ y.

"Uống miếng nước?"

Chung Dật hơi co người vào bên trong giường, giơ tay lau nước mắt trên mặt, cầm hai bên vạt áo, y không biết cần cổ phủ kín dấu đỏ lấp ló trong y sam nửa mở càng khiến người ta mơ màng, mà chỉ cố chấp muốn tìm lại dáng vẻ chỉnh tề của bản thân.

"...Vạt áo." (kuroneko3026.wordpress.com)

Sau một lát, Chung Dật rốt cục mới mở miệng lên tiếng, giọng không phải khàn khàn bình thường.

"Cái gì?" Lú Hủ thấy y không nhận chén trà liền bỏ nó xuống chiếc bàn nhỏ.

"Quay lại lấy vạt áo của ta."

Lý Hủ cười lạnh, lắc đầu một cái, nhưng vẫn xoay người đi ra ngoài, một lát sau cầm đai lưng nhung ám hoa vào phòng, ném trên người Chung Dật.

"Sợ bị người ta biết đến thế? Hả?"

Chung Dật dường như thấy mình cần triệt để tắm rửa thay y phục mới có thể khôi phục lại như cũ, y không vội vã buộc đai lưng lên, chỉ siết nó trong tay.

Lý Hủ thấy y không uống thì cầm lấy chén trà uống cạn, vứt sang một bên, ngồi bên giường đánh giá bài trí trong phòng: "Thế này đi, trẫm cũng chê nơi đây chật chội, lần tới trực tiếp gọi người đến truyền Thái phó, lấy một căn phòng ở Hí Phượng Lâu. Vừa miễn cho trẫm còn phải chạy đến dưới chân núi Lê Sơn, mà ở Hí Phượng Lâu cũng có đầy đủ mấy vật kia..."

Chung Dật có chút kinh ngạc nhìn Lý Hủ, y vốn tưởng mối hận của Lý Hủ, làm nhục y ngày hôm nay xem như hai bên thanh toán xong, nhưng nghe mấy câu đấy của hắn không phải như thế.

Lý Hủ nhận được ánh mắt của Chung Dật, sao lại không biết y nghĩ gì trong lòng, cười cười giơ tay sờ lên mặt y: "Ta vừa mị quân tư, quân cũng duyệt ta nhan. Ngươi tình ta nguyện chuyện vui sướng thế này, trẫm tất nhiên muốn nếm thêm nhiều lần."

Chung Dật chỉ mím môi thật chặt, chân mày phát run, chỉ giả vờ nghe không hiểu hắn đang cắn càn, không trả lời lại.

"Có muốn sai người lấy chút nước nóng cho Thái phó không?" Lý Hủ đứng dậy.

"..." Chung Dật sững sờ, tiếp đó gật đầu.

Lý Hủ cầm nhẫn ngọc đầu giường đeo vào ngón cái, nhẹ nhàng xoay chuyển, rồi sửa lại vạt áo đẩy cửa đi ra ngoài.

Lý Hủ đi ra khỏi nhà trúc đón gió thu hiu hiu, khắp người tinh thần sảng khoái, tùy tùng dẫn theo vẫn đứng chờ ngoài cửa, hắn dặn dò họ đi chuẩn bị nước nóng. Nữ nhân cùng đứa trẻ còn đang ngồi thả câu bên bờ hồ, người thị nữ tên Hỉ Nguyệt thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh, thấy Lý Hủ đi ra, nàng vội vã nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn mặt hồ.

[EDIT/HOÀN] CHUNG THÁI PHÓ - BÁNH SANDWICH CÁ NGỪ.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ