Chương 51: Nghi ngờ

Začít od začátku
                                    

Câu hỏi của Quỳnh Châu làm A Châu và Sở Lục Nhạn bất động, thậm chí trong đầu A Châu còn suy nghĩ nói ra mọi chuyện, trước tiên hỏi cảm nhận sau đó nếu chuyện của họ được Quỳnh Châu chấp nhận thì cơ hội của Sở Vân càng cao dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói.

"Thật ra..."

"Quỳnh Châu muội hiểu lầm gì chăng, tỷ và A Châu thì cũng như muội với tỷ chúng ta không phải rất thân thiết, đều là người một nhà hơn nữa A Châu vì mang ơn tỷ cũng xem Sở Vân và muội là ca ca tẩu tẩu tốt mà đi theo chúng ta, muội không thấy tiểu Bạch cũng là đeo bán theo Phi Phi cô nương không phải ngoài chăm sóc còn là đề phòng cô nương ấy nhớ lại" Sở Lục Nhạn nếu không nhanh chặn lời A Châu thì mọi chuyện lại đi xa, theo nàng nghĩ hiện tại chưa đến lúc nói ra

"A Châu muội định nói gì sau" lý do mà Sở Lục Nhạn đưa ra chưa thuyết phục với Quỳnh Châu hơn nữa còn chưa nói ai là ý trung nhân lại đi chặn lời A Châu thì càng nghi ngờ, nên quay qua chất vấn. A Châu thấy Quỳnh Châu và Sở Lục Nhạn nhìn mình thì cũng nuốt nước miếng họa tự dưng trên trời rơi xuống, đối diện với một ánh mắt nghi ngờ, một ánh mắt thâm dọa thì dĩ nhiên chọn ánh mắt nào thì ai cũng biết.

"Lục Nhạn nói điều đúng tẩu tẩu người là có ý gì mau nói ra A Châu thật sự không hiểu"

"Muội đúng là có chút đơn giản mai mốt có nói cũng chỉ nói với tỷ tỷ tránh muội gây mất hứng" Quỳnh Châu bị biểu cảm của A Châu đánh lừa nếu đã không hiểu ý mình nói gì thì xem ra mình đi quá xa vấn đề.

"A Châu ta muốn nói chuyện riêng với Quỳnh Châu muội xuống bếp lấy ít bánh đến đây đi" mặc dù không muốn nhưng hết cách không nghe lời thế nào cũng bị Sở Lục Nhạn bỏ mặt còn Quỳnh Châu cũng tò mò không biết Sở Lục Nhạn muốn nói gì mà lại thần bí chỉ có hai người.

"Tuy A Châu không hiểu ý muội nhưng ta biết muội muốn nói đến vấn đề gì, vậy cho tỷ mạo muội hỏi một câu hi vọng sẽ nhận được câu trả lời, nếu một ngày nào đó muội phát hiện tướng công mà mình yêu thương nhất lại biến thành một vị cô nương thì muội sẽ xử lý thế nào, vẫn còn yêu hay hận tướng công mình" để A Châu lại đúng thật không có vấn đề nhưng cho phù hợp với tình hình thực tế thì chỉ còn cách đuổi đi lát về sẽ nói lại sau, chuyện này cũng quan trọng nên nếu chỉ có hai người Quỳnh Châu sẽ nói ra được suy nghĩ của mình mà cảm thấy không bị gò bó.

"Sao có thể, chuyện này nhất định không xảy ra, Sở Vân không chỉ là hầu gia, quận mã mà còn là đệ đệ của tỷ kia mà" nghe câu hỏi của Sở Lục Nhận, Quỳnh Châu cũng bất ngờ, nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có chuyện này xảy ra, cũng không biết sao tỷ tỷ lại hỏi câu này làm nàng hoang mang.

"Muội cứ thử cảm nhận xem thế nào từ một tướng công ai thấy cũng thích trở thành một vị cô nương xinh đẹp, không phải vừa rồi muội cũng ý này nên hỏi ta và A Châu"

"Tỷ tỷ muội vừa rồi là lỡ lời, mong tỷ bỏ qua, bây giờ cũng hiểu được tâm trạng khi nảy của tỷ, từ nay Quỳnh Châu sẽ không nói những điều vô lý, còn câu hỏi của tỷ xem như muội chưa nghe, muội cảm thấy không khỏe về phòng trước, tỷ ở lại đợi A Châu" Quỳnh Châu cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến vấn đề này, nàng cứ nghĩ Sở Lục Nhạn cho mình hiểu cảm giác bị nghi ngờ vô lý là như thế nào, cũng không thể trả lời câu hỏi kia nên về phòng, trong lòng không biết tại sao lại bất an, từ khi thành thân đến giờ hai người còn chưa viên phòng, hôm qua đã nói rõ nhưng Sở Vân cũng chỉ ôm mình ngủ, những chuyện như vậy diễn ra làm nàng không nghĩ lung tung mới lạ "Sở Vân tuy bề ngoài nhìn ốm yếu, nếu thay nữ trang trang điểm nhìn cũng có thể ra một cô nương nhưng không thể chàng đã hai lần nhân lúc ta không để ý mà hôn thậm chí bản thân còn cảm nhận rất rõ Sở Vân là yêu mình, không được ta phải thử chàng mới được"

Nhìn Quỳnh Châu bước đi mà Sở Lục Nhạn thầm mong mình không tính sai, những chuyện nàng có thể làm đều làm hết rồi, chỉ có thân thế phải đợi Sở Vân tự đi nói, trong lòng thầm nhủ Sở Vân sẽ không chọn sai.

Sở Vân bận cả buổi sáng chỉ có thể nói chuyện với Lý Quảng về tình hình hiện tại của Phi Loan, cả hai đều nhận định chuyện Phi Loan còn sống và ở Vân gia đã có người biết, người này thậm chí còn có mưu đồ với Phi Loan, cả hai suy nghĩ không ra ai là người đi báo tin trong khi biết chuyện này chỉ có đám huynh đệ, còn người Vân gia thì không thể làm chuyện hại người hại mình, chỉ có người trong bọn họ đưa tin tức ra ngoài nhưng nghi nghờ huynh đệ thì đúng là cắn rứt lương tâm, Sở Vân cũng kể lại chuyện mình bị tập kích trên đường đi Giang Ninh trong khoảng thời gian còn ở kinh thành thì Phi Loan rất an toàn nhưng từ khi đi Giang Ninh lại xảy ra nhiều chuyện, đến cuối cùng vẫn không biết ai là thù bên cạnh, người ra tay muốn bắt Phi Loan không chỉ muốn lợi dụng mà còn vì số kho báu của Vĩnh Thuận Vương lưu lạc, dĩ nhiên Phi Loan là người có thể biết chúng ở đâu, với số kho báu này nếu muốn khởi binh chống triều đình là chuyện có thể.

[BÁCH HỢP TIỂU THUYẾT] THIÊN DUYÊN TIỀN ĐỊNHKde žijí příběhy. Začni objevovat