Chương 1

18.8K 230 10
                                    

Giữa tháng tám, ánh mặt trời nóng rát vào buổi trưa chiếu trên mặt đất, không buông tha bất kỳ xó xỉnh nào, ánh sáng rõ ràng, chỉ có thể là giữa trưa.

Trong đại viện to lớn không có bất kỳ ai, chỉ có tiếng ve trên cây đa trong viện, kêu không dứt, giống như muốn xé vỡ cổ họng.

"Tri, tri!" Cũng không rõ nó nói biết * cái gì, dù sao cũng khiến cho người ta thêm vài phần hanh khô vô vị, đứng bên cạnh cây đa là một người đàn ông mặc quân trang, đứng theo tư thế quân đội tiêu chuẩn ở đó, vẫn không nhúc nhích.

* Trong tiếng Hoa, 'tri' nghĩa là biết.

Nếu đứng ở cửa, thì cho là nhân viên cảnh vệ thường trực đứng gác, nhưng đứng bên cạnh cây đa, liền nghĩ đến là bị phạt quân tư (tư thế quân đội).

Vốn mặt người đàn ông dưới mũ quân đội có chút đen thui, giờ phút này bị phơi nắng mà đỏ ửng, mặc dù đen, nhưng góc cạnh khuôn mặt rất rõ ràng, ngũ quan phối hợp, rất đẹp mắt, điểm duy nhất không được hoàn mỹ chính là vết sẹo dài nửa tấc nơi khóe mắt

Nhưng nhìn người đàn ông này, lại thêm vài phần chính trực, phối hợp cùng quân trang màu ô-liu đứng chung một chỗ, cực kỳ hài hòa, mồ hôi trên trán rơi xuống, người đàn ông mím chặt môi, trên phù hiệu có hai vạch, đúng là trung tá tiêu chuẩn.

Chợt, cửa sổ phòng bên cạnh mở ra, lộ ra một cái đầu, khuôn mặt dễ nhìn, không vui mừng lắm, nhìn về phía người đàn ông kêu lên: "Giản Dung, anh còn ly hôn với em không?"

"Không ly hôn." Giọng nói có lực của người đàn ông đáp.

Sắc mặt cô gái lúc này mới hòa hoãn một chút, giọng nói thêm mềm mại: "Vậy anh về nhà ăn cơm đi."

Giản Dung "Ừ" một tiếng, chân có chút tê dại run lẩy bẩy, đi nghiêm bước nhỏ vào trong nhà.

Một màn này, nếu là người khác nhìn thấy, chỉ chép miệng không tin, Giản Dung, người đàn ông từ trường thợ săn trở về, dẫn đầu đội ngũ được coi là tàn nhẫn, đường đường là phó đoàn trưởng đoàn 731, bị một cô gái nhỏ phạt đứng quân tư, không tin, tuyệt đối không tin.

Đừng nói là người ngoài không tin, ngay cả Giản Dung cũng không tin, nhưng sự thật chính là sự thật, anh bị phạt quân tư, không được Ôn Uyển cho phép, không được về nhà.

Vào phòng, Giản Dung đi tắm, tắm nhanh chóng trong năm phút, mặc quần màu xanh lá, thân trên để trần, đi ra phòng khách, Ôn Uyển đã bày xong bát đũa, cũng không cần nhiều lời, Giản Dung ngồi xuống, bưng chén, bắt đầu cúi xuống bới cơm.

Ôn Uyển ngồi đối diện với Giản Dung, nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của Giản Dung: "Đói bụng lắm, cũng phơi nắng đến hỏng rồi? Cho nên, anh phải nhớ bộ dáng này, biết không?" Cô cũng không hiểu, cô có gì không tốt, mà người đàn ông này nhất định phải ly hôn.

Giản Dung nuốt miếng cơm trong miệng, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng nhìn Ôn Uyển, không nghe thấy ý tứ bên ngoài của lời Ôn Uyển nói: "Đàn ông quân đội, da dày thịt thô, một chút ồn ào nho nhỏ này, không đáng nói."

Không đợi Ôn Uyển nói, Giản Dung nói tiếp: "Hơn nữa, ở trường học thợ săn, bị giày vò hơn cái này nhiều."

Không hề tán dóc, lúc anh ở trường học thợ săn, khi làm nhiệm vụ, ẩn núp nơi thảo nguyên rộng lớn hoang tàn vắng vẻ, ngây ngốc liền ba bốn ngày, uống nước bùn, ngậm rễ cỏ, tuy ngăn cách bởi quần áo, nhưng mặt trời vẫn có thể lột một tầng da sau lưng.

Quân sủng cô vợ nhỏ - Mặc Tô Lê (FULL) Where stories live. Discover now