Chương 156 - Chàng rắn

8.2K 322 13
                                    

  Cuối tuần, Ngô Sở Úy lái xe đến phòng khám, muốn xem thử sư phụ nhiều ngày không lộ mặt của y gần đây đang bận cái gì.

Kết quả, áo blouse thì vẫn là áo blouse đó, nhưng người thì không phải là người đó nữa.

"À, anh tìm bác sĩ Khương sao? Anh ta ra ngoài xem phim rồi."

Ngô Sở Úy hỏi: "Cậu là?"

"Tôi là bác sĩ thực tập, làm trợ thủ cho bác sĩ Khương."

Ngô Sở Úy đánh giá cậu ta lần nữa, không khỏi cảm khái: Quách Thành Vũ thật sự là phí công tốn sức, tìm ở đâu ra một người đàn ông xấu xí cỡ này? Hắn cũng không sợ buổi tối Khương Tiểu Soái sẽ thấy ác mộng sao?

Xú nam rất xấu, nhưng rất dịu dàng.

Không những bưng cho Ngô Sở Úy một ly nước, còn nói với y: "Bác sĩ Khương ra ngoài một lúc rồi, tính ra sắp về."

Ngô Sở Úy nói cảm ơn, bưng ly uống nước, bắt đầu chuyện trò với xú nam.

"Gần đây Khương Tiểu Soái bận cái gì?"

"Anh ta à?" Xú nam chậm rãi nói: "Hai tuần trước đi nghỉ mát ở Maldives, vừa mới trở về vài ngày thôi. Thật ngưỡng mộ bác sĩ Khương, ra ngoài du lịch còn có thể bao chuyên xe, còn có hướng dẫn viên riêng và trợ lý bên người."

Dùng hai từ ghen tỵ để hình dung tâm trạng của Ngô Sở Úy lúc này thì không còn gì thích hợp hơn.

"Má nó!"

Đừng nói xú nam ngưỡng mộ, Ngô Sở Úy cũng sắp bị bong bóng chua nổ đầu, sao lại có thể khi dễ người ta như vậy chứ!

Y ban ngày ở công ty mệt như một con chó, tối về nhà cũng mệt như một con chó. Cùng ở bên một hộ nuôi rắn, sao người ta thì ăn uống vui chơi? Y lại khổ sở thế này?

Đang nghĩ thế, Khương Tiểu Soái cất bước nhẹ tênh đi vào phòng khám.

"Đại Úy, đến lúc nào vậy?"

Ngô Sở Úy ngước mắt lên, giỏi lắm! Chỉ mấy ngày không gặp, đã như thay da đổi thịt. Gương mặt tuấn tú hừng hực khí thế, sắc mặt hồng hào no đủ, ánh mắt phong thái linh hoạt. Từ trong ra ngoài đều lộ hơi thở hạnh phúc tắm mình trong tình yêu, tập trung ngàn vạn sủng ái trên người.

"Cuộc sống thật thoải mái nha." Trong giọng Ngô Sở Úy mang đầy mùi chua.

Khương Tiểu Soái nói đầy hàm súc: "Cứ xem như vậy đi."

Ngô Sở Úy cắn răng: "Có tin tôi quất anh không?"

Khương Tiểu Soái không để tâm cười cười, mà sau đó quay sang xú nam dặn dò vài chuyện, tiếp theo vào phòng trong thay đồ, Ngô Sở Úy cũng theo vào. Không vì gì khác, mà muốn dòm lén biến hóa thân thể của Khương Tiểu Soái.

Cảm thấy sau lưng có tiếng bước chân, Khương Tiểu Soái dại ra.

"Sao cậu lại vào?"

Ngô Sở Úy xoa tay, cười vô cùng âm tà.

"Xem thử cúc hoa của anh được dưỡng thành thế nào rồi."

Khương Tiểu Soái bật cười: "Cậu nghĩ đi đâu vậy hả? Giữa tôi và Quách tử không có chuyện đó."

"Lừa ai hả?" Ngô Sở Úy nói rồi kéo cổ áo Khương Tiểu Soái, nhìn thấy một vết đỏ, nhẹ ho một tiếng, "Thấy không? Đây chính là bằng chứng thép."

"Thép cái gì mà thép? Đây là muỗi chích đó!"

Ngô Sở Úy đương nhiên không tin.

Khương Tiểu Soái cởi cổ áo, lộ ra một khoảnh ngực, trực tiếp cho Ngô Sở Úy xem.

"Nếu thật sự muốn hôn thì không thể chỉ hôn một chút như vậy đúng không? Cậu nhìn kỹ đi, chính là muỗi chích." Nói xong lại giơ bụng lên cho Ngô Sở Úy xem, "Cậu coi, ở đây cũng có một vết, cũng là muỗi chích."

Ngô Sở Úy bán tín bán nghi: "Hai người rốt cuộc sao rồi?"

"Chính là như thế." Khương Tiểu Soái nói.

"Cái gì mà chính là như thế? Rốt cuộc đã quen nhau chưa?"

Khương Tiểu Soái đờ người một lúc, qua loa nói: "Coi như vậy đi."

Ngô Sở Úy dán mắt nhìn Khương Tiểu Soái thay đồ, nhìn thấy nửa người trên của hắn để trần, làn da trắng nõn mịn màng, không kìm được sờ một cái, sờ cho Khương Tiểu Soái nhảy ra ba thước.

"Cậu đừng chạm vào tôi chứ!" Khương Tiểu Soái cảnh cáo: "Cả người tôi đều sợ ngứa."

Hai người từng chơi trò cù lét, một người tê như khúc gỗ, một người mẫn cảm không thôi, hiện tại khúc gỗ cũng biết đau biết ngứa rồi, kẻ mẫn cảm không thôi thì vẫn không cho người khác chạm vào.

Khương Tiểu Soái thay đồ xong, hai người ngồi trên sô pha bên ngoài nói chuyện.

Ngô Sở Úy hỏi: "Vừa rồi hai người cùng đi xem phim?"

"Phải." Khương Tiểu Soái gật đầu.

Ngô Sở Úy nói: "Đã tốt đẹp như vậy rồi còn chưa có tiếp xúc thân thể, ai tin chứ? Tôi và Trì Sính ở bên nhau là nóng lên, anh ta cũng chưa từng dẫn tôi đi xem phim."

Đã thế cả ngày đến tối tự biên tự diễn, yy cũng phải tìm mình.

Khương Tiểu Soái nói: "Cùng xem phim thì sao? Hai chúng tôi không xem cùng một bộ, anh ta xem của anh ta, tôi xem của tôi."

Khóe môi Ngô Sở Úy giật giật: "Anh hai, anh không đùa chứ?"

"Cậu thấy tôi giống đang đùa lắm à?" Khương Tiểu Soái vẻ mặt nghiêm túc.

Ngô Sở Úy dở khóc dở cười: "Không phải... tôi nói, hai người nghĩ gì vậy? Khó khăn lắm mới tay nắm tay cùng đi xem phim, nhưng không coi cùng một bộ? Hai người có tật xấu sao?"

"Cậu mới có tật xấu đó!" Khương Tiểu Soái nói rất đương nhiên, "Vì sao phải xem cùng một bộ? Bộ phim anh ta thích xem tôi không thích xem, bộ phim tôi thích xem anh ta không thích xem!"

"Tình nhân đi xem phim không phải là do muốn tạo không khí sao? Anh thật sự nghĩ là để đi xem phim à?"

[ Đam mỹ ] Nghịch tập Quyển 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ