Chương 232: Bây giờ ta không còn thù hận!

Bắt đầu từ đầu
                                    

"Lạc nhi!"

Nhiếp chính vương đau lòng lên tiếng.

Quỷ Hình thấy thế, gấp đến độ đầu bắt đầu lúng túng, vội vàng nói: " Nhị tiểu thư, cũng không thể trách vương gia được, từ khi Hầu Hạ quận chúa đến nguyên kinh, vương gia đã không nhúng tay vào chuyện của Lưu Ly các nữa"

Vân tử Lạc cắn môi dưới, biết rõ không thể trách chàng được.

Lúc này nàng mới lên tiếng: " có thể tìm ra chủ mưu không?"

"ta đã cho người đến tổng hội"

Nhiếp chính vương vội vàng nói: " Phải tìm được Ngạc trưởng lão, thì thân phận mấy người này sẽ rõ, sẽ biết được chân tướng toàn bộ sự thật"

Vân Tử Lạc "Ừm" một tiếng, nghĩ đến chuyện này nhất định do Lục Thừa Hoan, nàng ta nhất định biết mình yêu thương Vân Hạo nhất,chắc chắn chuyện này là do nàng ta làm

"Lưu Ly các càng ngày càng khác xưa"

Ngô Đại đứng bên cạnh, thở dài một tiếng.

Nhiếp chính vương khẽ nhếch môi, lạnh nhạt nói: " Để ngươi chê cười rồi"

NGô Đại lắc đầu, muốn nói gì thêm nhưng chỉ giật giật môi, không phát ra tiếng.

Chỉ một lúc sau, Ngạc trưởng lão chạy đến, đi theo hắn còn có Lục Thừa Hoan.

Có lẽ nghe được tin Vân Tử Lạc đang ở bên cạnh Nhiếp chính vương nên nàng ta mới lo lắng chạy tới.

"Hầu Hạ, muội quá phận rồi"

Giọng Nhiếp chính vương trở nên lạnh băng.

Lục Thừa Hoan nhếch môi lên tiếng: "Hách Liên ca ca không phải không biết, chúng ta chỉ biết nhận nhiệm vụ, điều chúng ta cần bây giờ là bạc"

"Ai cho muội động đến người của Vân gia"

Giọng Nhiếp chính vương bỗng nhiên cao lên, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía nàng ta.

Lục Thừa Hoan biết mình đuối lý, vì Nhiếp chính vương đã từng nói với nàng ta không được phép đụng đến người của Vân gia.

Nàng ta chỉ tay về phía Vân Tử Lạc: " Hách Liên ca ca, huynh chẳng phải đã đoạn tuyệt với cô ta rồi sao? Sao huynh lại ở cùng cô ta"

Nhiếp chính vương lạnh lùng lên tiếng, cầm lấy tay Vân Tử Lạc : " Bản vương ở cùng với ai đến lượt muội quản sao? Nàng là nữ nhân của ta, muội còn chưa xứng động vào ngón tay của nàng"

Nói rồi, đôi mắt phượng chàng liếc nhìn ngón tay của nàng ta.

Lục Thừa Hoan bị hù dọa vội vàng thu tay lại, ánh mắt của chàng như muốn chặt đứt ngón tay nàng ta vậy.

Nàng ta tức giận, lại nhớ đến chuyện trước kia Cảnh Hoa vương phi đã dặn tuyệt đối không được đối đầu với Vân Tử Lạc, nàng ta chỉ có thể tức giận dậm chân.

Trong lòng nàng ta oán trách mẫu phi vì sao lại yếu mềm như vậy chứ!

Vân Tử Lạc nhìn Lục Thừa Hoan, trong đầu không khỏi nhớ đến một chuyện , đó là tấm vải trắng nhuộm máu kia, trong lòng không khỏi lộp bộp.

Lạc Nhi ÝNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ