Chương 1: Ám sát

Bắt đầu từ đầu
                                    

Trong lúc mọi người vẫn còn đang say mê ngắm nhìn, đột nhiên một tiếng trống vang lên. Khiến cho tất cả mọi người giật mình bừng tỉnh, đồng loạt nhìn về phía cửa điện. Lúc này, bốn vũ kỹ nam tử mặc y phục màu đỏ, trong tay cầm đoản kiếm, nhanh chóng tiến vào trong điện.

Vũ kỹ xoay tròn rồi ngã trên mặt đất. Nàng tựa như một con bướm bị trận cuồng phong quật ngã.

Sau khi vũ kỹ ngã xuống, những nam tử áo đỏ bắt đầu cầm đoản kiếm múa theo điệu nhạc. Cũng không ai phát hiện một nam tử đã rời khỏi vị trí, lặng lẽ tiến về phía Thái Tử.

Đột nhiên, đoản kiếm trong tay của hắn vung lên. Trong khi mọi người vẫn còn đang ngạc nhiên thì đoản kiếm kia đã cắm vào ngực của Thái Tử.

Mọi người la hét ầm ĩ. Hoàng Thượng đứng bật dậy, nhanh chóng gầm lên:

"Người đâu, mau bắt tên thích khách lại cho Trẫm. Thái y, thái y đâu? Mau truyền thái y."

Trước lúc hôn mê, Thái Tử vẫn còn kịp liếc mắt về phía Kỳ Quý Phi và Huệ Vương. Gương mặt của bọn họ lúc này tràn ngập sự vui sướng khi thấy người gặp họa. Khóe môi của Kỳ Quý Phi và Huệ Vương còn khẽ cong lên.

Đầu óc hỗn loạn, mê man, thân thể dường như chẳng còn chút sức lực nào, Thái Tử cũng không thể nào biết được bản thân đang ở nơi đâu.

Nghĩ đến những việc đã xảy ra trước lúc hôn mê, Thái Tử nhanh chóng mở to hai mắt. Nhận ra mình đang nằm trên giường ở trong Sùng Nhân điện, hắn hô to.

"Người đâu..."

Kêu lên, hắn chợt nhận ra giọng nói của mình yếu ớt nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Cung nữ đang túc trực bên cạnh giường đã nghe được tiếng gọi, vội vàng chạy đến. Cung nữ kia bật khóc rồi thấp giọng, nói:

"Thái Tử Phi, cuối cùng thì ngài cũng đã tỉnh lại rồi."

"Ngươi vừa gọi ta là gì?"

Lúc này, hắn mới phát hiện ra giọng nói của mình cũng đã thay đổi.

Cung nữ hình như không nghe được câu hỏi, nàng lau nước mắt rồi nhanh chóng lên tiếng:

"Thái Tử Phi, ngài tỉnh lại là tốt rồi. Nô tì sẽ nhanh chóng báo tin cho Thái Tử điện hạ."

Hắn ngẩn người, trong lúc vẫn còn chưa kịp phản ứng thì cung nữ đã nhanh chóng chạy đi. Hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng hắn chính là Thái Tử Đại Lương, vậy cung còn muốn báo tin cho Thái Tử nào nữa?

Chẳng lẽ... phụ hoàng đã lập con Kỳ Quý Phi làm Thái Tử rồi sao?

Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn đã tối sầm. Trong lúc hắn vẫn còn đang suy nghĩ cách đối phó như thế nào, thì bên ngoài điện Sùng Nhân lại vô cùng ồn ào.

Lúc này, Thái Tử Đại Lương đã tức giận đến xanh mặt.

Huệ Vương càng lúc càng không xem ta ra gì. Hôm nay, hắn còn dám tự ý xông vào tẩm cung của ta la hét ầm ĩ.

Trong lúc Thái Tử Đại Lương vẫn còn đang thầm mắng Huệ Vương, thì đột nhiên một nam tử khoảng hai mươi tuổi nhanh chóng lao vào trong tẩm cung.

"Phàm Phàm, cuối cùng thì ngươi cũng đã tỉnh rồi!"

Nam tử này rõ ràng là người trưởng thành, bộ dạng trông thật thê thảm, quần áo xốc xếch, mái tóc dài thả rối tung sau lưng. Ánh mắt lộ vẻ ngây thơ, giọng điệu lại như một đứa bé.

Thái Tử Đại Lương ngẩn người. Trong lúc hắn vẫn còn chưa kịp lên tiếng thì một cung nữ đã vén rèm, nhanh chóng tiến về phía nam tử kia dịu dàng dỗ dành:

"Thái Tử điện hạ, ngài đừng nôn nóng. Thái Tử Phi vừa mới tỉnh lại, sức khỏe vẫn còn rất yếu. Ngài đừng làm phiền Thái Tử Phi có được không?"

Thái Tử điện hạ?! Chẳng lẽ tên ngốc này chính là Thái Tử sao?

Lúc này, trước mắt Thái Tử Đại Lương đã tối sầm, trong lòng càng oán giận Hoàng Thượng.

Phụ hoàng thà rằng lập tên ngốc này làm Thái Tử chứ không muốn nhi thần tiếp tục làm Thái Tử sao?

Không thể nào! Kỳ Quý Phi và Huệ Vương sao có thể chấp nhận điều này chứ?

Lúc này, Thái Tử Đại Lương nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhìn xung quanh. Càng nhìn thì hắn lại càng cảm thấy sợ hãi.

Từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa để ý quan sát mọi thứ chung quanh. Vẫn cảm thấy nơi này rất giống với điện Sùng Nhân nên vội vàng cho rằng bản thân đang ở điện Sùng Nhân. Nhưng bây giờ, sau khi đã quan sát mọi thứ một cách cẩn thận, hắn mới nhận ra nơi này vốn không phải là điện Sùng Nhân.

Thêm vào đó, trong điện bài trí rất nhiều đồ vật của tiền triều, tức là triều đình Đại Chu.

Đại Chu đã bị Đại Lương lật đổ.

Tuy rằng triều đình Đại Lương vẫn tiếp tục sử dụng rất nhiều luật lệ của Đại Chu, nhưng Hoàng cung không hề bài trí đồ vật của tiền triều. Từ lúc lập quốc, Hoàng Đế đầu tiên của Đại Lương đã mang toàn bộ đồ vật liên quan triều đình Đại Chu bỏ vào kho cất giữ.

Dĩ nhiên Thái Tử Đại Lương không thể nào hiểu rõ được dụng ý của tổ tiên. Bản thân hắn chỉ có thể đoán là tổ tiên đang "nhắm mắt làm ngơ".

Lúc này nhìn thấy những món đồ vật tiền triều khiến cho Thái Tử Đại Lương cảm thấy vô cùng hoang mang.

Trong lúc cung nữ vẫn còn đang dỗ dành Thái Tử ngốc, thì phía ngoài điện một giọng nói truyền vào:

"Hoàng Hậu giá lâm..."

Thái Tử Đại Lương rùng mình một cái, nhanh chóng nhìn về phía cửa điện. Hắn nhìn thấy một nữ nhân dung mạo xinh đẹp, đoan trang, khí chất cao quý.

Thái Tử Đại Lương nghĩ, cho dù Hoàng Hậu có như thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn cả.

Vừa nhìn thấy Hoàng Hậu tiến về phía này, hắn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Vị Hoàng Hậu này rốt cuộc là ai? Còn nữa, mẫu hậu của ta hiện đang ở đâu?

Thái Tử không phải là ta. Hoàng Hậu cũng không phải là mẫu hậu. Vậy rốt cuộc đây là nơi nào? Nơi này có phải là Đại Lương hay không?

Trong lúc hắn đang cảm thấy vô cùng tuyệt vọng thì Hoàng Hậu lại vẫy tay, gọi tên ngốc kia:

"Thuần Nhi, mau đến bên cạnh mẫu hậu đi."

"Thuần Nhi" nhanh chóng nhào vào lòng của Hoàng Hậu. Lúc này, hắn ôm thật chặt dường như không muốn buông ra.

Hai chữ "Thuần Nhi" này khiến cho Thái Tử Đại Lương cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Từ trước đến nay, số lượng Thái Tử mang tên "Thuần" không nhiều. Theo hắn biết, tiền triều Đại Chu có một Thái Tử trong tên có chữ "Thuần". Vị Thái Tử đó vô cùng đần độn, ngu ngốc...

Trùng sinh thành Thái Tử Phi (Full)- HunhHn786Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ