Phiên ngoại II: Mái ấm cuối

3.4K 274 24
                                    

... à, cảnh báo bạn đọc dưới mười ba tuổi *chái tiêm*

---

Bọn họ ai cũng vậy, trước đây đều có một mái ấm riêng, ba mẹ riêng, anh chị em riêng. Nhưng giờ bọn họ có cùng một mái ấm - cuối cùng và duy nhất. Mái ấm của bọn họ nằm ở vùng ngoại ô, cách xa thành phố phồn hoa đông đúc lúc nào cũng lấp lánh những ánh đèn nhiều màu khi trời sẩm tối, với vườn cẩm tú cầu trắng muốt trong sân, và giàn hoa giấy màu hồng sen bám men dọc theo hàng rào bao bọc quanh khu nhà. Giữa cái yên ắng nơi ngoại thành, căn nhà như một toà lâu đài thu nhỏ. Tuy vậy, ánh đèn vàng mờ ảo hắt ra từ bên trong khiến nó trở nên thật ấm cúng và mang lại cảm giác dễ chịu.

À, bề ngoài thôi!

...

- KIM, TAE, HYUNG! Anh mà không đem con ra đây trong vòng ba giây, tôi lập tức đuổi Jjanggu ra khỏi nhà!!!
- Kook, em sao có thể nỡ đuổi Jjanggu đi? Nó là con anh mà! *icon mặt mếu*
- Con anh chứ không phải con tôi! Còn không mau đem Jung Hyun xuống đây hả!?
- Hai ba con anh đã hứa với nhau rồi, anh sẽ không phản bội con đâu! *icon mặt khóc ròng*
- Ba con cái gì??? Tôi là ba nó. Tôi mới là ba Jung Hyun!!! Có hiểu không?
- Kook, thôi mà em! Hyun nó chỉ tốc váy chị giúp việc thôi mà! _ Tae Hyung cười cầu hoà, ôm lấy vợ nhỏ đang chuẩn bị dọn đồ Jjanggu vào lòng.
- Anh nói thì hay lắm! Anh dạy con kiểu gì vậy? _ Ngạo kiều kiểu gì thì cũng có lúc sẽ mềm lòng trước trung khuyển thôi. Jung Kook không phải ngoại lệ, nhất là khi họ Kim kia bày ra vẻ mặt không thể đáng yêu hơn. Cậu bất mãn khoanh tay quay mặt đi chỗ khác, vờ như vẫn còn giận dỗi. - Người ta nói con hư tại mẹ là không sai mà.

Cũng chẳng phải Jung Kook nghiêm khắc gì quá đối với bé con. Nhưng chị gái kia thật sự hoàn toàn có đủ tố chất để trở thành chị giúp việc hoàn mỹ nhất. Đã là nữ nhân xinh đẹp học giỏi hiền lành thì thôi, lại còn là hủ, đối với những màn tình cảm của hai người bọn họ xem như miễn nhiễm, mặc dù đôi lúc có phấn khích thái quá. À, ừ, cũng không cần Jung Kook phải lo đến việc nữ phụ bánh bèo gì đó xen ngang hạnh phúc gia đình.

- Kook, đừng dỗi nữa mà em. Hyun nó chỉ giỡn chơi thôi mà. _ Tae Hyung lại ôm chặt hơn, dùng chất giọng trầm ấm thủ thỉ dỗ dành cậu.
- Đồ con nít ranh! Mới bảy tuổi đầu. Chị giúp việc dù sao cũng còn trẻ, gặp phải chuyện đó không lường trước được. Anh nói thì hay lắm, giỡn chơi của con anh khiến chị ấy bỏ việc rồi!
- Được rồi, Hyun nó biết lỗi rồi, sẽ không có lần sau đâu. Kook, đừng dỗi nữa em. Đi, anh đói rồi, ăn tối nào! _ Tae Hyung yêu chiều ôm Jung Kook kéo vào phòng riêng, một tay mờ ám đưa ra phía sau giơ lên ngón cái.

Bé con Jung Hyun trốn thùng đựng đồ chơi úp ngược dưới sàn trong bếp ngoi cái đầu nấm hạnh nhân ra, toe toét cười. Thằng nhỏ ngồi yên một chỗ nãy giờ đã tê chân muốn chết. Jung Hyun không biết bố mình kéo ba mình vào phòng để làm gì. Nhưng thằng nhỏ có thể kết luận qua loa từ câu trả lời qua loa không kém của bố nó ở những lần tương tự trước: Đâu phải nói đi ăn tối là sẽ ăn tối đâu đúng không? Ăn tối mà bố nói chính là bố "ăn" chứ không phải ba ăn. Và ăn có một món thôi à. Có khi ăn thâu đêm ấy chứ.

Chỉ đáng thương thay cho bé con. Lại phải ăn bánh quy sống qua ngày rồi. Chưa kể sáng mai và cả mấy ngày sau đó nữa, thể nào cũng sẽ phải dìu ba đi. Lần nào mà bố bật ngón cái lên như hồi nãy là ba sẽ không đến công ty nguyên một tuần. Trong một tuần đó Jung Hyun đáng yêu đáng thương không những phải ăn bánh quy uống Coke sống qua ngày mà còn phải chạy tới chạy lui làm việc vặt cho ba Kook nữa chứ. Vậy mà chị giúp việc lại nghỉ làm rồi, mai này Jung Hyun biết ngắm ai giết thời gian đây hu hu!

[Longfic | TaeKook] [Completed] Even If I Die, Can't Leave YouNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ