Chương 11

9.5K 653 49
                                    

Vạn Ninh lần đầu tiên trong đời nói dối cha mẹ.

“Di, a Bạch công tử đâu rồi?” Lão nhân gia vẫn là không quen, nhất định phải thêm hai chữ “công tử” vào mới chịu được.

Vạn Ninh cứng còng đứng ở trước giường, trên mặt có chút ít sợ hãi khẩn trương.

“A a a a Bạch vừa mới về, trở về.” Tuyệt đối không có ở dưới giường đó!

“Đi về? Ngươi đứa nhỏ này, tại sao không có đi theo y về nhà?” Vạn đại nương theo thói quen xông lên phía trước, xem xét a Bạch có thật đã đi hay không, hoặc giả có để quên thứ gì.

Vạn Ninh khẩn trương vội vàng mở ra hai tay ngăn cản Vạn đại nương tới gần.

Vạn đại nương bị đứa con đột nhiên cản tới, sợ hãi hét lên.

“A Ninh, ngươi làm cái gì vậy hả?”

“Ta. . . . Ta. . . . Ta đã đói bụng !”

Vạn đại nương chằm chằm sắc mặt đứa con kinh hoàng dị thường, nhưng lại nghĩ không ra hắn vì cái gì mà khẩn trương đến vậy.

Chăn trên giường là mở ra, không có khả năng giấu người, phía sau cũng chẳng có chỗ nào đi, mà Vạn Ninh vì gì mà khẩn trương như vậy? Thôi thôi, dẫu sao cũng không thể có chuyện giết người nấu thành độ ăn đi.

Vạn Ninh bị mẫu thân chằm chằm, không nhịn được chột dạ, chậm rãi đem hai tay thu trở về.

“Tốt lắm, mẹ nó nha, a  Ninh nói đã đói bụng, làm vài món cho hắn đi!” Vạn lão gia hòa khí lôi kéo thê tử. “Nhìn sắc trời, a Ninh cũng phải lên núi rồi a, nhanh làm cơm cho nó đi.”

“A Ninh a! Buổi chiều lại mời a Bạch công tử đến nhà, biết không?” Tuy nàng biết rõ đứa con trai cửa mình chỉ có bị người ta khi dễ chứ chẳng thể khi dễ ai nhưng là cứ phải xác nhận rõ ràng thì tốt hơn.

“ Y chính là đã trong nhà a. . . .”  Vạn Ninh nói thầm trong bụng, đối Vạn đại nương nhẹ gật đầu.

Hai lão nhân gia vừa bước khỏi cửa phòng, Vạn Ninh liền tranh thủ chốt lại cửa, sau đó chạy về bên giường gục người xuống nhìn vào trong.

Trong góc tối, có một chỗ ẩn ẩn tỏa sáng. Chốc lát sau, mắt đã dần thích ứng với bóng tối, có thể nhìn thấy thân hình thòn dài, trắng nõn, mềm mại cuộn tại một góc, tựa như nguyên thạch chưa được khai phá, phát ra ánh sáng yếu ớt nhưng không sao rời mắt nổi.

── bất quá đầu vẫn là hướng vào phía bên trong.

Vạn Ninh biết rõ rõ ràng xà còn đang tức giận , lại vẫn là không nghĩ ra nguyên nhân.

“A Bạch, ngươi mà tức giận, mẹ ta cũng sẽ sinh khí hại thân.”

Xà chỉ vung đuôi một chút, không quay đầu lại.

“Ngươi đừng giận ta, ta mang hoa quả cho ngươi ăn, được không?”

Xà vẫn chỉ vung đuôi một chút, không quay đầu lại.

Vạn Ninh có chút khổ sở vì a Bạch không để ý đến mình, rồi lại không biết làm sao bây giờ, đành phải sờ sờ cái mũi tạm thời rời đi, đi phòng bếp tìm chút ít thức ăn, rồi ít hoa quả lạ về, hy vọng a Bạch sẽ tha thứ cho hắn.

[Đam Mỹ] Xà YêuWhere stories live. Discover now