Chapter 4: Lời thú tội

Bắt đầu từ đầu
                                    

          - Nhưng chị cũng có thể gọi em là Topher thay vì Christ.

          - Cậu không giống một đứa mới 16. – Phong nheo mày – Cậu trông như một người trưởng thành.

          - Hai năm...trong này thực sự rất dài. Một đứa 16 trong tù sẽ rất khác so với một đứa cùng bằng tuổi nó bị nhốt trong trường. Trường học chẳng dạy được cái gì cả, nhưng mà tù thì có. – Topher vừa nói vừa tiếp tục theo dõi cuộc đuổi bắt trong lồng.

           An Phong bật cười, trước câu nói châm biếm rõ ràng cô đã nghĩ đến từ rất lâu rồi. Nhưng giờ khi nghe anh nói, cô mới nhận ra là mình đã từng nghĩ đến nó.Ngày trước học lực của cô không phải suất xắc, nhưng đủ gọi là ổn. Cô chẳng học hành nhiều cũng ổn. Và vào đây, vào ARK49 này, nếu cô không cố hết sức, chắc chắn cô sẽ chết.

          Trường học hay nhà tù này, sống trong cái nào cô cảm thấy có giá hơn?

          - Thế... cậu làm gì mà phải vào đây? – An Phong hỏi. Cô luôn tò mò về tội lỗi của kẻ khác, như muốn cố gắng chứng minh cho bản thân thấy cách cô giết người không phải là dã man nhất, để cô không phải gặp ác mộng hàng đêm. Nhưng cả Raven hay anh, đều từ chối trả lời nó:

          - Chị biết mà...Chỉ có những chuyện khủng khiếp mới khiến người ta phải vào đây. – Topher liếc xuống nhìn cô. Anh cao hơn cô cả một cái đầu.   

          - Khủng khiếp tới mức nào?

          - Vậy chị thử định nghĩa nó xem, thế nào là khủng khiếp? – Anh vừa nói, vừa kéo lùi cô xa khỏi hàng rào lưới nơi mà bọn Thoái Hóa đang gầm gừ nhìn ra ngoài.

          An Phong nghiến hàm. Cô cảm thấy mình cần phải tự vệ trước câu hỏi ấy, dù anh thực tế chẳng làm gì cô cả. Cô đã giết Toàn với hai con dao cắm giữa miệng hắn. Đó có phải là khủng khiếp không? Tại sao khi ấy cô lại giết hắn, điều gì khi đó đã khiến cô muốn giết hắn? Có phải đơn thuần vì hắn tấn công cô?

          - Giết người thân. Giết đi người thân là điều khủng khiếp nhất. – Phong đáp. Cô nghĩ thế nhưng cô cảm thấy nó giống một cái lá chắn để cô khỏi dằn vặt hơn.

          - Thế thì hẳn chị rất yêu gia đình mình – Topher giờ ngồi xuống nền đất, vòng chân ngồi. Đôi mắt anh vẫn dán vào cuộc đối đầu cam go trước mắt khi một kẻ tù thay vì đánh bọn Thoái Hóa mà lại dùng vũ khí phá rào chui ra. – Vậy, ví dụ vẫn là người đó, thay vì giết cha mẹ mình, lại đi giết cha mẹ kẻ khác thì sao?

          An Phong im lặng. Rồi cô cũng ngồi xuống. Cô không trả lời câu hỏi của anh. Nhưng cô cũng ghê tởm, chỉ là cô không muốn mường tượng đến cái cảnh có ai đó sẽ làm thế với mẹ mình.

          - Em không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài bức tường ấy. Nghe nói người bắt đầu ăn thịt nhau, vui nhỉ. – Topher dướn mày quay sang Phong. Anh biết cô tỏ ra khó gần, nhưng nếu cô không có thiện cảm với anh, cô đã đi ra chỗ khác thay vì ngồi xuống bên cạnh. – Nếu tự ăn chính mình, liệu có biến thành Người Tiến Hóa không?

          - Hoặc thành Thoái Hóa. - Phong thở dài nhìn người ta quây lũ thú ấy lại rồi giết hết. Dù bất cứ hoàn cảnh nào, hay với ai, cô luôn muốn mọi thứ diễn ra công bằng.

Những kẻ bản năngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ