Cả bốn người bọn anh đều nghiện cafe, mỗi ngày đều phải uống mấy cốc, nếu biết quán nào ngon thì bọn anh tuyệt đối sẽ đi ủng hộ.


Nhưng anh chưa từng uống qua
cafe thuần hương như vậy, ông
trời, sau khi uống thử thì anh
không dám tưởng tượng cái loại
khác sẽ có hương vị gì nữa.

"Đúng thế, đúng thế. Cafe này
tuyệt đối là loại hảo hạng, làm sao để pha được như thế? Chỉ cho
chúng cháu với." Đỗ Vũ cũng gật
đầu khen ngợi.

Thật chẳng dám tưởng tượng những thứ cafe trước kia anh làm cách nào mới có thể uống hết, so sánh với loại này thì những thứ trước kia không khác gì nước rửa bát. (Hóa ra trước kia anh toàn uống nước rửa bát thôi à!!!!!!!!)

Mỉm cười, dùng khăn ăn lau miệng mới chậm rãi trả lời: "Cafe này không phải do tôi pha, là do bảo bối nhà tôi làm đó."

Đối với kỹ thuật pha cafe của con
trai, bà cảm thấy không thể sánh
bằng.

Thật khó tin, một người chưa từng uống cafe lại có thể pha được cốc cafe tuyệt đỉnh đến
vậy.

"Cậu Nguyên?" Bạch Dật Phong kinh
hãi lại nhìn cốc cafe trên tay, cậu Nguyên này cuối cùng còn bao nhiêu bí mật mà bọn họ chưa phát hiện ra?

Ba người khác cũng có chút giật
mình, vừa nãy lúc dùng bữa
không hề thấy cậu động vào chút
cafe cho nên không nghĩ đến là
do cậu pha.

"Hình như cậu ấy không có uống
cafe?" Đỗ Vũ nói ra suy nghĩ của
mình.

"Đúng vậy, chưa từng uống." Hiện tại, mỗi ngày Vương Minh Hoàng đều phải uống một cốc cafe do con yêu pha mới có tinh thần làm việc.


Nhớ lại những ngày con trai
còn ở Mỹ hoàn toàn là cuộc sống
địa ngục. Bây giờ cậu còn muốn
chuyển đến Vương gia, cuộc sống
sau này của ông sẽ như thế nào
đây.
"Thật quá kỳ diệu." Nhậm Ngã
Hành lắc nhẹ cốc cafe ngửi thấy
hương vị thuần chất kia liền cảm
thấy thoải mái.
"Quả thật là vô cùng kỳ diệu."
Mạnh Triết gật đầu tán thưởng.
Lâm Tuyết nhìn mấy người vẻ mặt say mê uống cafe liền mỉm cười rồi xoay người đi ra ngoài, đợi lát nữa sẽ quay vào thu dọn sau.

"Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên..." Đuổi theo Vương Nguyên vào trong vườn hoa, hiện tại anh không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, anh chỉ lo cậu sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa.

Vương Nguyên ngồi trên ghế dựa trong vườn hoa, giận dỗi nhìn
anh.

Vẻ mặt lấy lòng đi đến bên cạnh cậu không dám ngồi xuống, chỉ có thể lúng túng đứng trước mặt cậu.

Thấy một người đàn ông như ngọn núi đứng trước mặt mình, trong lòng liền thở dài.

Nếu anh bình thường giống như những người kia thì chẳng biết đã làm tan nát bao trái tim thiếu nữ rồi, may mà anh ngốc nghếch nên mới có thể thuộc
về cậu. 

"Anh có biết vì sao em tức giận
không?" Hai tay khoanh trước
ngực, ngẩng đầu nhìn anh

Choáng váng, sao anh lại cao thế
chứ, ngẩng đầu nhìn anh đúng là
một cực hình.

"Anh không bao giờ uống cafe
nữa." Cúi đầu nhận sai, thỉnh
thoảng lại lén lút nhìn cậu, thấy
khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận lập tức cúi thấp đầu.

"Anh ngồi xổm xuống đi." Mỏi cổ
quá.
"Ừ." Ngoan ngoan ngồi xuống,
như vậy tầm nhìn cả hai đều
ngang bằng, anh chỉ hơi cúi đầu.

Anh vừa ngồi xuống, cậu liền dùng sức véo hai má anh, kéo ra hai bên.

"Đau..." Vươn tay giữ chặt tay cậu
không để cậu tiếp tục kéo nữa.

Không thể kéo mặt vậy thì dùng
đầu. Cúi đầu, hơi dùng sức đụng
vào trán anh, cậu không dám
dùng nhiều lực nếu không thì
chính mình bất tỉnh sẽ mất nhiều
hơn được.

"Nguyên Nguyên, em đừng giận nữa..." Kéo hai tay cậu từ trên mặt
mình xuống, đôi tay to ôm trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cậu cầu xin.
Hoàn toàn vô lực với vẻ mặt như
chú chó nhỏ đáng thương của
anh, tuy còn hơi giận vì anh
không biết quý trọng thân thể
mình nhưng tâm cuối cùng vẫn dịu xuống: "Xoay lại."

Khó hiểu nhìn cậu
"Bảo anh quay người lại đó." Rút
tay về, giống như làm nũng đánh
nhẹ lên bả vai anh.
"Ừ." Nhìn vẻ mặt xấu hổ của cậu
suýt chút nữa thì anh ngồi bệt
xuống đất. Ngây ngốc trả lời nhưng vẫn không nhúc nhích.

"Ừ thì mau xoay người lại." Lại
đánh anh một cái.

Lần này, anh rốt cuộc cũng ngoan ngoãn xoay người vẫn giữ ngồi xổm như cũ.
Anh vừa xoay lại cậu liền nhảy lên lưng anh. Cậu nhảy lên khiến cho anh chưa có chuẩn bị
suýt chút nữa thì quỳ gối xuống
đất.

"Nguyên Nguyên?" Khó hiểu nhìn về
phía người đẹp đang tựa trên lưng mình, vì sợ cậu ngã nên đưa tay ra đỡ lấy mông cậu.

"Cõng em về phòng, xem như
trừng phạt." Hai tay quàng qua cổ anh, há miệng cắn nhẹ lên cổ
anh.

"Được." Cõng cậu đứng lên, anh
không để ý đến cậu cắn mình, bởi vì cậu cắn không hề đau còn chứng tỏ cậu không giận anh nữa.

"Không cho phép dùng chính
mình ra chơi đùa, anh phải quý
trọng bản thân mình." Vùi đầu vào cổ anh, khẽ nói thầm vào tai anh.
"Rất xin lỗi...." Biết cậu vì quan
tâm mình nên tức giận khiến anh thật sự rất vui, thế nhưng chọc cậu tức giận là anh sai, cha đã từng nói: làm sai phải biết xin lỗi.

"Chỉ tha thứ cho anh lần này thôi
đó." Cậu nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn tại chỗ mình vừa cắn.

"Nguyên Nguyên..."

"Hả?" Vẫn để anh cõng mình lên
lầu, mặc kệ mọi ánh mắt kinh ngạc lúc hai người đi ngang qua.

"Anh...Anh..." Hồi hộp quá nên
lắp bắp rồi.
"Sao vậy?" Khó hiểu ngẩng đầu
nhìn phát hiện mặt anh đã đỏ
bừng.
Cõng cậu vào phòng rồi nhẹ nhàng đặt cậu ngồi trên giường, anh lập tức xoay người lại nhào về phía cậu, không đợi cậu kịp phản ứng liền hôn cậu.

Ha ha, anh chính là muốn hôn cậu đó.
"Nguyên Nguyên..." Vừa lẩm bẩm gọi tên vừa trằn trọc mút lấy môi
cậu, ôm eo cậu dùng sức ngã sang bên cạnh, trong nháy mắt tư thế hai người liền thay đổi.

Một lúc lâu anh cảm thấy đã đủ
mới buông môi cậu ra.

Tựa đầu vào trong ngực anh, hai
người im lặng ôm nhau không ai
nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng
tim đập cùng tiếng hít thở của cả
hai.

Tựa đầu vào trong ngực anh, haingười im lặng ôm nhau không ainói chuyện, chỉ nghe thấy tiếngtim đập cùng tiếng hít thở của cảhai

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
[KaiYuan Ver] [Hoàn]Khải Khải ngốc của Nguyên NguyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ