Chương 21

3.9K 253 20
                                    

  Ra lệnh một tiếng, mọi người bắt
đầu dùng bữa.
"Em cũng muốn uống cafe...."
Ngửi được hương vị cafe, Tuấn Khải nuốt nuốt nước bọt, nhìn
cốc sữa trong tay mình đột nhiên
muốn thử một chút cafe.
"Không được." Ngồi bên cạnh hai
người, Mạnh Triết không đợi Vương Nguyên trả lời lập tức giành
nói trước.
"Thế nhưng...." Nhìn tất cả đều
uống cafe, mình không có liền tủi thân đỏ cả hai mắt.
Kỳ thật cũng không phải tất cả mọi người đều uống, ít nhất là Vương Nguyên không uống.

"Không được khóc." Xé miếng
bánh mì đưa đến bên miệng anh, tuy anh đúng là đáng yêu, khóc cũng đáng yêu nhưng là một người đàn ông vì chút chuyện nhỏ mà khóc thì còn ra thể thống gì nữa.

Há mồm ăn bánh mì, nuốt nước
mắt vào thật sự không dám khóc
chỉ ấm ức nói: "Nhưng mà anh
muốn uống cafe..."
Bốn người kia thấy anh nhịn khóc xuống đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vì một khi anh đã muốn thì chẳng ai ngăn cản được. Chỉ có thể tìm chuyện để thu hút sự chú ý của anh thì anh mới bị hấp dẫn mà quên đi.

Lần này cũng thế, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt rồi lại không hề rơi xuống chỉ vì một câu nói của Vương Nguyên, thật sự quá thần kỳ.

"Em dị ứng với cafe đó." Đỗ Vũ tức giận nói.

"Anh dị ứng với cafe sao?" Vương Nguyên vừa đút anh ăn sáng vừa hỏi.

Lắc đầu, tỏ ý không hiểu. Vẻ mặt
anh mờ mịt, không hiểu anh hai
nói dị ứng là ý gì.
"Anh từng uống qua chưa?" Gật đầu, hình như đã uống một lần
nhưng hương vị thế nào thì anh
lại quên mất rồi.

"Sau khi uống xong có cảm giác
gì?" Xem ra anh chẳng nhớ gì rồi.
Lắc đầu, lần đó làm sao uống được anh còn không nhớ rõ thì sao có thể nhớ được uống xong có cảm giác gì chứ.
"Để tôi nói." Đỗ Vũ thật sự không
chịu nổi cảnh một hỏi một đáp.
"Lúc 10 tuổi nó từng uống trộm
cafe quản gia pha cho cha nuôi
kết quả là tim đập nhanh, chân
tay co giật suýt chút nữa thì sốt
cao, may mà quản gia đến phòng
bếp mang cafe ra mới phát hiện
được nó, nếu không thì nó đã
chết từ lâu rồi." Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nói không dọa người mới là lạ.
Sau khi nghe xong, Vương Nguyên trực tiếp giành lấy cốc từ trong tay anh, đưa đến bên miệng: "Uống hết sữa đi."
Anh cũng đâu nhớ rõ, chắc chắn
là anh hai nói lung tung rồi. Bĩu
môi, không tình nguyện uống hết
sữa, hai mắt vẫn chăm chú nhìn
cốc cafe trong tay mọi người.
"Lát nữa các anh cứ đi làm đi, tôi
sẽ bảo lái xe đưa chúng tôi về
Vương gia." Thấy anh ngoan ngoãn uống hết sữa, Vương Nguyên mới nói ra quyết định của mình.

Bốn người suy nghĩ một lúc liền
gật đầu.
Ha ha, đợi lát nữa các anh đi hết,
anh sẽ uống trộm một chút chắc sẽ không sao đâu.
Giống như đứa trẻ đang chuẩn bị làm việc xấu, ánh mắt lén lút đảo quanh.
Gõ đầu anh một cái: "Không cho
phép uống trộm." Vừa thấy dáng
vẻ của anh liền biết đang suy nghĩ gì rồi.

Hai tay ôm đầu, ngây ngốc nhìn
Vương Nguyên vẫn ngồi trên đùi mình, chẳng hiểu tại sao cậu lại biết anh đang nghĩ gì.


Bốn người kia cùng vợ chồng Vương
thị cũng hết cách với sự ngốc
ngếch của anh, nhìn vẻ mặt kia
chẳng những Vương Nguyên mà đến cả bọn họ cũng biết anh nghĩ cái gì.

"Ông không thấy cậu ấy rất đáng
yêu sao?" Lâm Tuyết chỉ vào anh, nhỏ giọng hỏi Vương Minh Hoàng.

Bất mãn ăn bữa sáng, sau khi
nhét đầy thức ăn vào mồm mới gật gật đầu.
Ông thừa nhận anh đáng yêu nhưng không có nghĩa là ông sẽ để anh cướp mất con yêu.

"Anh dám uống trộm thì em sẽ
không để ý đến anh nữa." Tức
giận đứng dậy, chạy ra khỏi phòng ăn.
"A!" Vừa nghe cậu nói không để ý đến mình, anh liền hoảng sợ, vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa gọi: "Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên, anh không uống trộm nữa, đừng
giận anh mà, Nguyên Nguyên...."
Nhìn hai người đã chạy đi xa, mọi người đều bật cười.
"Xem ra, em trai sẽ bị vợ quản
nghiêm đây." Đỗ Vũ cười to, sau
này sẽ có người quản lý giúp bọn
họ, không để anh lén lút làm loạn nữa.

"Đúng vậy, cuối cùng cũng có
người quản được nó rồi." Bạch Dật Phong cười vui vẻ, đừng thấy Vương Tuấn Khải ngốc nghếch, đúng là ngoại trừ đôi khi cực kỳ ngoan ngoãn thì phần lớn đều vô cùng nghịch ngợm khiến người ta đau đầu.

Thường xuyên làm chút chuyện làm người ta dở khóc dở cười, rồi lại chẳng nỡ đánh mắng anh, cùng lắm chỉ nhắc nhở vài câu nhưng anh luôn luôn nghe xong rồi quên, thật sự hết cách với anh.

"Chỉ cần nó ít làm những chuyện
nguy hiểm đến bản thân thì anh
yên tâm rồi." Mạnh Triết nhấp một ngụm cafe, cafe này thật sự rất tuyệt vời.


Chuyện kỳ quái nó làm nhiều
không kể xiết. Có lúc đột nhiên
trèo lên cây, nói là muốn nhìn
chim non lớn lên như thế nào, kết quả là vừa leo lên đã tụt xuống; hoặc là tự vẽ cho mình một tấm bản đồ nói muốn đi phiêu lưu rồi một mình chạy trên đường, kết quả là lạc đường còn phải huy động toàn bộ nhân viên đi tìm; hoặc là bỗng nhiên cầm súng đồ chơi nói muốn chơi trò đánh giặc rồi lao ra điên cuồng bắn phá người đi đường, kết quả bọn họ phải xin lỗi
thậm chí còn bồi thường ít tiền
mới khiến người ta không gọi điện đến bệnh viện tâm thần....Chuyện như thế, nhiều lắm.

Nó thường xuyên bộc phát ý tưởng, giống như đứa bé nghĩ gì làm nấy mặc kệ hậu quả. Có lẽ suy nghĩ của nó vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn trẻ con nhưng thân thể là của người trưởng thành, nó như vậy người không biết không nghĩ nó bị bệnh thần kinh mới lạ đó.(tưởng tượng anh cầm súng nước ra bắn người đi đường là cười đến vỡ bụng luôn!)

"Về sau đổi người nhức đầu rồi."
Nhậm Ngã Hành trong buổi sáng
nay đã uống hết ba cốc cafe, cuối
cùng không nhịn được hỏi: "Cô à,
cafe cô pha thật sự là quá tuyệt
vời."  

[KaiYuan Ver] [Hoàn]Khải Khải ngốc của Nguyên NguyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ