Chương 81: Trở về

542 25 2
                                    

"Quần áo lụa là ?" Tú Nghiên kêu Lâm Duẫn đang ngẩn ngươi một tiếng.

"Ừ ?" Lâm Duẫn phục hồi tinh thần lại.

"Còn đứng ở đấy làm gì, mau đi thôi" Tú Nghiên kéo cánh tay Lâm Duẫn.

"Nha..."

Sau đó hai người đến u cốc lần trước phát hiện khi đi hái thuốc, Tú Nghiên đi vào sau, nhấc váy, cao hứng chạy vài bước.

Lâm Duẫn phía sau đuổi theo "Cẩn thận a"

"Ha ha, ngươi tới đuổi ta đi nha" Tú Nghiên xoay người nói với Lâm Duẫn phía xa.

"Ngươi nói đuổi theo liền đuổi theo, vậy ta rất không mặt mũi nha" Lâm Duẫn nhàn nhã vừa đi vừa nói.

Tú Nghiên gặp Lâm Duẫn không đuổi theo, khẽ chu môi, hào hứng như bị chặt đứt, bất mãn hướng Lâm Duẫn đi đến.

Lâm Duẫn nhìn Tú Nghiên đi tới càng vui vẻ, đợi đến lúc hai người không cách nhau bao xa, Lâm Duẫn đột nhiên hướng Tú Nghiên vọt tới, T hô to, vội vàng nhấc váy chạy.

"Ha ha, nhìn ngươi trốn nơi nào" Lâm Duẫn chạy đến ôm lấy Tú Nghiên.

"Ngươi....lừa gạt ta a" Tú Nghiên hơi thở dồn dập nói.

"Cái này gọi là binh bất yếm trá...Hắc hắc" Lâm Duẫn đắc ý nói.

"Không tính, không tính...Ngươi đây là phạm quy nha"

"Ta ở đâu phạm quy, là ngươi hướng ta nói muốn ta đuổi theo nha" Lâm Duẫn rất có đạo lý nói.

Tú Nghiên nói không lại, vùng vẫy vài cái "Không được..."

"Thật vất vả mới đem người bắt lại, làm sao dễ dàng thả"

Tú Nghiên gặp Lâm Duẫn không buông nàng ra, nàng cũng không cố chấp giãy giụa nữa, trong lòng nghĩ ra kế sách, cặp mắt to tròn long lanh nhìn Lâm Duẫn, khóe miệng khẽ nhếch lên "Ai nha..."

"Làm sao vậy ?" Lâm Duẫn nghe Tú Nghiên kêu liền vội vàng hỏi.

"Vừa rồi lúc giãy giụa chân giống như muốn đau nhức" Tú Nghiên nói mang theo thanh âm nức nở, lông mày nhíu chặt,bộ dáng thống khổ.

Lâm Duẫn thấy thế vội vàng buông Tú Nghiên ra, ngồi xuống muốn nhìn chân Tú Nghiên một chút. Đang lúc sắp đụng đến chân nàng, Tú Nghiên nghịch ngợm nhảy ra, chạy vài bước, đối với Lâm Duẫn làm mặt quỷ. Lâm Duẫn biết mình trúng mỹ nhân kế của Tú Nghiên.

"Hảo, ngươi dùng mỹ nhân kế đối phó ta, ta bắt được ngươi sẽ trừng phạt thật nặng"

"A...." Tú Nghiên nhìn thấy Lâm Duẫn nhào tới, vội vàng xách váy dùng sức chạy.

Trong u cốc vang lên tiếng cười hạnh phúc của hai người.

Hai người truy đuổi đùa giỡn nửa ngày, mệt mỏi, ngồi trên bãi cỏ mềm nghỉ ngơi. Vốn là Tú Nghiên dựa vào Lâm Duẫn, ai ngờ Lâm Duẫn đột nhiên nằm xuống đầu gối trên đùi Tú Nghiên, tóc đen xõa ra, thoải mái hưởng thụ.

"Không có một chút hình tượng" Tú Nghiên cười.

"Dù sao ta cũng không có hình tượng" Sau đó xoay người, ôm eo Tú Nghiên, đầu rất không quy củ hướng bụng nàng cọ xát. Cố ý hít vào một hơi "Vì sao nương tử ta lúc nào cũng thơm như vậy"

Con nhà giàu đến (Yoonsic Ver)Where stories live. Discover now