Chiếc cốc ngu ngốc

Start from the beginning
                                    

---

(*) Trung nhị (中二): Xuất phát từ cụm từ "bệnh trung nhị" (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là "bệnh" nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào "bệnh tật". Ở Việt Nam, "bệnh trung nhị" có tên gọi khác là "bệnh tuổi dậy thì". 

Chương 2: Màu cam

 Thịnh Nhiên cảm thấy mình không chỉ có đầu óc xảy ra vấn đề, mà ánh mắt cũng có vấn đề rồi.

Nhưng con ma màu cà phê lại hưng phấn, chớp mắt liền từ bên cửa đến gần cô, "Hey ha ha ha, cậu xem quần áo mới của mình thế nào?"

Thịnh Nhiên: "..." Quần áo không tồi, mặt thì quá xấu xí.

Đương nhiên cô không dám nói ra, chỉ miễn cưỡng căng khóe miệng, uống ngụm cà phê bình tĩnh một chút. Nhưng mà giây tiếp theo, cà phê trong miệng cô liền phun ra ngoài, bắn lên người quỷ nữ kia.

Thịnh Nhiên hậu tri hậu giác phát hiện, cô có thể tiếp xúc với quỷ nữ, nhưng điều này cũng không quan trọng, quan trọng là... F*ck! Trên mặt của quỷ nữ biến đổi thành nửa trắng!

Cô thấy khuôn mặt này giống màu cà phê sữa với bích quy, xấu xí đến nỗi không dám nhìn thẳng, hơn nữa có chút khủng bố.

Quỷ nữ chớp mắt, có chút thất vọng, "Nữ thần..."

Thịnh Nhiên nhìn chiếc cốc trên tay, lại nhìn quỷ nữ, quyết định uống thêm một ngụm cà phê bình tĩnh, đồng thời xác minh một việc. Cô một bên uống một bên nhìn quỷ nữ, nhìn quỷ nữ dần phai màu. Bất tri bất giác, Thịnh Nhiên không chỉ uống một ngụm mà uống sạch ly cà phê.

Quỷ nữ đối diện đã toàn thân biến thành trạng thái màu nâu nhạt, thiếu chút nữa Thịnh Nhiên ném cái cốc cầm trong tay ra ngoài cửa, "Cô là cốc thành tinh?"

"QAQ nữ thần cậu không thể kỳ thị chiếc cốc."

Thịnh Nhiên: "... Tôi không kỳ thị chiếc cốc, tôi chỉ kỳ thị cô."

Quỷ nữ một thân lấm tấm lập tức thay đổi biểu tình thành bộ dáng cực kỳ bi thương, nhào vào lòng Thịnh Nhiên, móng vuốt bắt lấy tay cô, "Nữ thần đại đại, không phải cậu nói rất thích mình sao!!"

Cổ tay Thịnh Nhiên bị quỷ nữ nắm gắt gao, oán giận nói: "Tôi chỉ yêu thích chiếc cốc thuần trắng của tôi a! Không phải cô!"

Con mắt quỷ lấm tấm sáng lên, đoạt lấy cái cốc vọt tới cạnh hồ nước, rửa sạch sau đó lại vọt tới trước mặt Thịnh Nhiên kêu: "Nhìn xem! Mình cũng thuần trắng như vậy!"

Thịnh Nhiên đối với một màn này không có sức lực đi cãi lộn: "..." Lần đầu tiên thấy một chiếc cốc tự rửa, thật đúng là quá dễ thương mà.

Từng hình ảnh đập vào mắt, Thịnh Nhiên đứng tại chỗ tiêu hóa khiếp sợ trong lòng, đột nhiên nghe cửa phòng mở, một người đàn ông đem theo hoa quả tiến vào.

Người đàn ông nhìn thấy của phòng bếp mở liền đi qua, khó hiểu nhìn Thịnh Nhiên, "Nhiên Nhiên, con đang làm gì thế?"

Lúc người đàn ông đi vào, quỷ cốc nhanh tay nhét chiếc cốc vào tay Thịnh Nhiên, tư thế kỳ quái. Thịnh Nhiên đặt mạnh chiếc cốc lên mặt bàn, cười nói: "Uống một tách cà phê, thấy rất hưng phấn."

Chiếc cốc ngu ngốc bị đập đau đến nhe răng nhếch miệng, Thịnh Nhiên cười sáng lạn: "Ba, sao ba lại tới đây?"

Người đàn ông cũng cười, thật ôn nhu, "Đến thăm con một chút, nghe nói bảo mẫu hôm nay không đến làm."

Ba cô có bao nhiêu bận rộn, bản thân Thịnh Nhiên hiểu rất rõ, cô được yêu thương mà lo sợ rời khỏi phòng bếp, để cho ba ba giải quyết vấn đề cơm tối.

Hoa quả trên bàn trà rất nhiều, Thịnh Nhiên chọn một trái cam, ăn thật vui vẻ, cốc tinh một thân đồ trắng nhẹ nhàng lại đây, "Mình cảm giác như cậu không thích mình."

Vô nghĩa, ai thích thứ thần quái như vậy chứ.

Năng lực tiếp nhận của Thịnh Nhiên thật mạnh mẽ, lúc này đã chấp nhận chuyện chiếc cốc biến người hơn nữa còn có thể đổi màu. Cô vừa ăn cam vừa nhỏ giọng nói, "Cảm giác của cô thật chính xác."

"Nhưng mình cảm thấy cậu yêu mình!"

Mẹ nó, gặp qua bao nhiêu người không biết xấu hổ mà chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ như thế!!!

Quên đi, chỉ là một chiếc cốc có mặt có tóc... Thịnh Nhiên tự an ủi mình sau đó hỏi chiếc cốc: "Sao cô lại đi theo tôi?"

Chiếc cốc đang muốn nói chuyện, Thịnh ba đột nhiên từ phòng bếp đi ra, lấy vài quả cam, lại vào phòng bếp.

Thịnh Nhiên liếc mắt chiếc cốc không thèm nhắc lại, đến bên cửa sổ mở cửa ra. Một luồng lãnh khí màu trắng từ khe hở thổi vào, trộn lẫn với mùi hương của mùa đông riêng biệt, làm cho đầu óc cô thanh tỉnh không ít.

Ngày hôm nay của cô thật sự rất hỗn loạn, trong cuộc sống sai lầm của cô xuất hiện một con quỷ, mà còn là một con quỷ ngu ngốc. Tuy rằng, cô đã chấp nhận chuyện này là thật, nhưng cũng không như biểu hiện bình tĩnh của cô, trong lòng có chút loạn. Nếu ba ba không đến, cô có thể vào phòng ngủ lấy bia giấu trong tủ quần áo ra, một mình uống không say không ngừng.

Gió lạnh thổi đủ, Thịnh Nhiên hít xâu một hơi, mở một cửa sổ, hắc xì. Xoa xoa cái mũi, cô vào phòng khách lấy khăn giấy, bỗng nhiên phát hiện con quỷ trong phòng khách kia biến thành một thân màu cam, sắc cam đặc biệt gây cảm giác buồn cười.

Phốc~~

Thịnh Nhiên không phúc hậu mà cười độc ác, lúc này Thịnh ba bưng chiếc cốc đi ra, "Nhiên Nhiên đến đây, uống nước cam trước đi."  

Tuyển tập bách hợp hoànWhere stories live. Discover now